“Dì đừng nói vậy, sức đề kháng của trẻ con không tốt như người lớn, bị ốm cũng là chuyện bình thường. Với lại, cháu vừa nói chuyện với bác sỹ rồi, Đường Đường chỉ bị sốt thôi, không phải là vấn đề gì quá lớn.”
“Không sao là tốt rồi.” Tần Uyển Tranh thở phào nhẹ nhõm, bà ấy trầm mặc mấy giây, lại trịnh trọng nói: “Thần Hi, cám ơn cháu vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm tiểu Sâm, cám ơn cháu đã lại đưa tiểu Sâm về bên cạnh dì! Dì rất cám ơn cháu!”
Kỷ Thần Hi nắm lấy tay của bà ấy, tự trách nói: “Năm đó Dung Mặc Sâm rơi xuống biển đều là trách nhiệm của cháu. Lúc đó anh ấy không nhìn thấy gì, cháu không nên để anh ấy lại một mình.”
Ba năm trước, Tần Uyển Tranh không có mặt Hoa thành, với lại Dung Mặc Sâm cố tình giấu giếm bà ấy, nên bà ấy không biết gì về chuyện con trai bị mù.
Nghe những lời này của Kỷ Thần Hi, Tần Uyển Tranh đau lòng nói: “Chắc mấy năm nay tiểu Sâm đã phải chịu rất nhiều vất vả, nhưng may mắn là, mặc dù nó đã bị mất trí nhớ, nhưng mắt đã nhìn thấy được, đây cũng được coi là trong họa có phúc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây