Dung Tiểu Dịch nhún vai với bà ấy, bất đắc dĩ thở dài nói: “Bà ơi, cha cháu bị mất trí nhớ.”
“Mất trí nhớ?” Tần Uyển Tranh khiếp sợ trợn trừng hai mắt lên, lại nhìn chằm chằm vào Dung Mặc Sâm, quan sát anh từ trên xuống dưới mấy lần: “Bà thấy cha cháu lành lặn có bị sao đâu, thế này là thế nào?”
“Mẹ cháu nói, có thể là lúc cha cháu bị rơi xuống biển, đầu óc úng nhiều nước biển quá, nên đã bị mất trí nhớ.”
“...” Tần Uyển Tranh nghe lời giải thích của cháu trai, chỉ có thể dở khóc dở cười.
Dung Mặc Sâm cũng nhíu mày lại, người phụ nữ kia đang mắng anh bị úng nước vào đầu đấy à?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây