Mặc dù ngoài miệng Đường Đường gọi Kỷ Thần Hi đầu tiên, nhưng người lại chạy về phía Dung Mặc Sâm, ôm chặt lấy bắp đùi của anh rồi không chịu buông tay.
Dung Tiểu Dịch đứng cách bọn họ hai ba mét, thấy anh nhìn mình, cậu từ từ cúi đầu xuống như đứa trẻ phạm phải sai lầm.
Dung Mặc Sâm nhếch môi mỏng trầm ngâm trong chốc lát, cúi người bế Đường Đường lên, bước mấy bước đi tới trước mặt bé: “Sao vậy?”
Dung Tiểu Dịch đưa mắt nhìn Kỷ Thần Hi đứng phía sau anh, nhỏ giọng hỏi: “Cha ơi, mẹ biết tin ông Thẩm nằm viện xong có khó chịu lắm không? Con thật sự không cố tình!”
Vừa nói, cậu vừa mếu máo miệng nhỏ, hai mắt hơi đỏ lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây