Thẩm Tư Dạ cũng không ép nữa, một tay bế trong ngực Đường Đường, một tay khác kéo theo vali lên du thuyền.
Kỷ Thần Hi lại chờ ở bến tàu mấy phút, thấy thời gian đã bảy giờ năm mươi chín, không khỏi châm chọc nhếch khóe môi.
Hôm qua ở bệnh viện có lẽ anh chỉ thuận miệng nói, thế mà cô lại ngốc nghếch tưởng thật.
Còn ở đây chờ anh, đúng là khờ mà!
Nghĩ tới đây, cô nhấc vali lên nói với con trai: “Tiểu Dịch, chúng ta cũng lên du thuyền đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây