Vâng vâng vâng, cô ta là thiện lương nhất, mình là người phụ nữ ác độc cầm gậy đánh uyên ương. Kỷ Thần Hi quay đầu nhìn về phía người đàn ông đứng đó: “Dung Mặc Sâm, phẩm vị và ánh mắt của anh thật sự là càng ngày càng kém.” Nhớ kỹ trước kia, khi bọn họ bên nhau, người đàn ông này đã từng không chỉ một lần diss ánh mắt và phẩm vị của cô kém cỏi. Không ngờ vậy mà anh cũng có một ngày bị cô khinh bỉ.
“Không cho phép cô nói A Dực như vậy!” Hàn Thanh Thanh không đợi người đàn ông mở miệng, đã tức giận bênh vực kẻ yếu thay anh. Dừng một chút, lại bày ra vẻ mặt thành thật nói: “A Dực anh ấy có văn hóa có nội hàm, là người đàn ông có khí chất nhất tôi từng gặp, thứ tôi thích chính là tài hoa của anh ấy!”
“Tài hoa?” ánh mắt Kỷ Thần Hi quét qua trên người Dung Mặc Sâm, khóe môi nhếch lên vẻ châm chọc: “Trên đời này người sáu bảy mươi tuổi có tài hoa hơn anh ấy nhiều lắm! Tại sao cô không đi thích bọn họ?”
“Tôi...” Hàn Thanh Thanh bị cô làm cho nghẹn lại, lập tức đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía người đàn ông, bày ra dáng vẻ bông hoa trắng điềm đạm đáng yêu: “A Dực, anh hãy tin tưởng em, em thật lòng với anh mà!”
Ánh mắt Dung Mặc Sâm rơi trên người cô ta, nhàn nhạt nói: “cơ thể em đã không có vấn đề gì lớn, anh đi làm thủ tục xuất viện, em và chú Hàn về nhà đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây