Lời này mặt ngoài nghe tựa như nói cho Hàn Kiến Minh nghe, trên thực tế lại là nói cho Dung Mặc Sâm nghe.
“Chẳng phải bọn cha vẫn luôn bên cạnh con sao? Con nói xem nói con làm cái gì vậy? Đừng khóc nữa!” Hàn Kiến Minh đưa tay lau khô nước mắt cho cô ta, lại quay đầu nhìn về phía Dung Mặc Sâm đứng cuối giường: “A Dực, bình thường Thanh Thanh nghe lời cháu nhất, cháu tới dỗ dành con bé vài câu đi.”
Ông ta vừa mới nói xong, tất cả mọi người ở đây đưa mắt nhìn người đàn ông. Biểu hiện trên mặt Dung Mặc Sâm không có thay đổi gì lớn, sải chân dài đi đến trước giường bệnh: “Thanh Thanh, mạng là của em, nếu như ngay cả chính em cũng không trân trọng, không ai có thể trân trọng thay em được đâu.”
Hàn Thanh Thanh sững sờ, có lẽ không ngờ mình nhảy xuống biển suýt nữa mất đi nửa cái mạng, không chỉ không đổi được người đàn ông thương yêu, ngược lại còn bị mắng một trận. Nước mắt của cô ta rưng rưng trong hốc mắt muốn rơi cũng không xong, nghẹn ngào một tiếng, giọng nói sợ hãi: “A Dực... có phải anh không cần em nữa không?”
Dung Mặc Sâm không trả lời, con ngươi đen nhánh di chuyển, rơi vào trên người Kỷ Thần Hi. Ánh mắt này của anh, cực kỳ giống như đang ám chỉ. Hàn Thanh Thanh lại sững sờ, lập tức cũng thuận theo ánh mắt của anh nhìn về phía Kỷ Thần Hi. Cô ta nhìn chằm chằm Kỷ Thần Hi một lúc lâu, càng nhìn trong lòng càng cảm giác khó chịu. Cả người cô ta ướt đẫm, dù thay quần áo bệnh nhân vẫn chật vật không chịu nổi, thế nhưng nhìn cả người Kỷ Thần Hi xinh đẹp ưu nhã. Tóc dài mềm mại phủ trên đầu vai, ngũ quan xinh đẹp nhu hòa, dù trên người không đeo bất cứ đồ trang sức gì, lại khó giấu được khí chất ưu nhã điệu thấp quanh người. Dù chỉ tùy tiện đứng ở nơi đó, khí thế tỏa ra trong lúc vô hình là thứ mà cô ta mãi mãi không thể nào có được. Đây chính là chênh lệch giữa cô ta và nữ cường nhân làm việc ở thành phố lớn sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây