- Vậy ngài nói nên làm thế nào bây giờ? Lôi ta ra đánh cho một trận hay là diễu phố thị chúng? Chỉ cần Tĩnh Vương ngài nói ra thì vãn bối lập tức làm theo. Chu Thiên Giáng ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
- Aphi! Ngươi không sợ mất mặt nhưng ta không còn mặt mũi mà gặp mặt liệt tổ liệt tông.
- Vậy thì coi như xong rồi, chuyện này người ngoài lại không biết, với thân phận hiện giờ của Thiên Giáng mà lấy Ngọc Nhi thì chắc cũng không làm mất mặt vương phủ chứ? Hơn nữa Ngọc Nhi cũng thích vãn bối thật, nếu không có thể nàng lại tự sát vì tình tiếp cho mà xem. Chu Thiên Giáng nghển cổ nói.
Tĩnh Vương bị nói cho á khẩu không nói được gì, nữ nhi không những tự sát vì tình mà còn viết một phong di thư, xem ra đúng là kiên quyết muốn gả cho Chu Thiên Giáng, nhưng trong lòng Tĩnh Vương cũng hơi xiêu, cảm thấy cứ buông tha cho Chu Thiên Giáng như vậy thì quả thực là cũng nghẹn khuất.
Tĩnh vương phi nhìn Tĩnh Vương, nhỏ giọng nói: - Vương gia, Thiên Giáng đứa nhỏ này tuổi trẻ tài cao, cũng là công thần bất thế của Đại Phong ta, thiếp thấy hay là đồng ý đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây