Thành Võ Hoàng sa sầm mặt, đệ nhất nguyên lão triều Đại Phong Vương Bính Khôn lại trố to mắt hơn, bộ dạng đầy vẻ anh dũng. Đối với văn nhân cao ngạo như Vương Bính Khôn, có vài lời nói ra lại như nước đổ lá môn, thà chết cũng phải cố chấp đến cùng.
Huyền Nhạc không đi vào mà đứng ở hầu sảnh, y muốn nghe suy nghĩ của phụ hoàng. Bất luận thế nào, Huyền Nhạc cảm thấy Vương Bính Khôn đề ra yêu cầu như vậy đúng là tội đáng muôn chết. Việc lập Thái tử là phụng theo ý trời, trừ phi Thái tử có thể nguy hại đến giang sơn xã tắc, nếu không thì không thay đổi. Yêu cầu của Vương Bính Khôn chính là nghịch thiên hành sự.
Thành Võ Hoàng đặt hai tay trên bàn, ông vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh. Vừa rồi ông còn cực kỳ tức giận Huyền Nhạc, nhưng khoảnh khắc này, Thành Võ Hoàng hiểu ông nhất định phải đứng ra ủng hộ Huyền Nhạc. Bằng không một khi có đầu mối này, trong triều sẽ có sóng to gió lớn.
- Lão Thái Phó, khanh thân là Thủ Phụ đại thần Quốc Tử Giám, có thể nói là thầy của các Hoàng tử, chẳng lẽ khanh không biết lập Thái tử là phụng theo ý trời sao? Nếu là ý trời, Huyền Nhạc không hề nghịch thiên hành sự, tại sao phải phế truất? Lão Thái Phó, tuổi khanh không còn trẻ, ta thấy cũng nên về nhà dưỡng lão là vừa.
Thành Võ Hoàng tím mặt, nói một cách giận dữ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây