- Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ cứ như vậy sao? Nếu chẳng may Ngô Đại Ấn trung với Thành Võ Hoàng, không phải chúng ta đã chui đầu vào lưới sao?
Dư Thủ Xương lắc đầu:
- Ngô Đại Ấn này, ta cũng có thể hiểu một phần, người này khí văn nhân nồng nặc, chú trọng nhất là nhân nghĩa đạo đức. Ngày đó đại nhân chúng ta thả cho y một con đường, ân tình này cũng không nhỏ. Theo như biểu hiện hai hôm nay của y chắc sẽ cứu đại nhân của chúng ta, bằng không, y sẽ không ngăn cản Cam Vũ Thành tới Tiểu Long Sơn.
Đương nhiên Chu Nhất hy vọng như vậy, nhưng tình hình trên núi cũng không thể chờ thêm. Mấy chục người bị vây trên núi, Chu Nhất không biết hiện giờ bọn họ có gì ăn không. Trên đỉnh núi có một ao nước mưa nhỏ, nước uống cũng không thành vấn đề, quan trọng là vào mùa này cả cây trên núi không ra quả, thực không biết ăn gì.
Hai người lòng như lửa đốt, một tiểu nhị đi tới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây