Giờ Chu Thiên Giáng mới hiểu được ý đồ của ba người họ, xem ra là nhận sự ủy thác của Thành Võ Hoàng, đặc biệt đến để giáo dục chính trị cho hắn. Phỏng chừng Thành Võ Hoàng cũng bị Huyền Minh và Huyền Xán kích thích, không muốn hai đứa con trai lại đấu với nhau nữa nên mời Tĩnh Vương ra mặt hòa giải, để hai đứa con trai chung sống hòa bình. Tĩnh Vương nói ra những lời này, cũng là bảo Chu Thiên Giáng giữ thái độ trung lập trong vấn đề lập thái tử, thậm chí cũng đồng ý với Thành Võ Hoàng, bất luận tương lai ai làm Hoàng thượng thì Chu Thiên Giáng hắn cũng là trấn quốc Đại tướng quân tương lai.
Chu đại quan nhân tự nhủ Thành Võ Hoàng nghĩ quá hoàn hảo rồi. Đứng trước lợi ích thì phụ tử cũng tranh giành nhau, nói gì đến huynh đệ cùng cha khác mẹ. Chuyện về sau này thì Chu Thiên Giáng căn bản cũng không nghĩ xa như vậy. Nếu tốt, Huyền Châu trở thành Hoàng thượng thì Chu Thiên Giáng có thể chạy đến một nơi non xanh nước biếc để hắn được tiêu dao không khác gì ông vua không ngai. Nếu tệ, không chừng trước khi Thành Võ Hoàng chết thì Chu đại quan nhân đã chuẩn bị tự lập môn hộ chiếm núi làm vua rồi. Chu Thiên Giáng không muốn chiếm thiên hạ mà chỉ muốn bản thân tự do hơn một chút mà thôi.
- Tĩnh Vương thiên tuế, mục tiêu của ta cũng không cao xa như vậy. Chỉ cần Hoàng thượng có thể gả Ngọc Nhi và Dĩnh Tử cho ta, sau đó ta sẽ tìm một nơi dưỡng lão là ta đã hài lòng lắm rồi.. Sau này ai làm Hoàng thượng thì phải xem phúc vận của hai vị tiểu vương gia rồi.
Chu Thiên Giáng cười nói.
Lời hắn nói rất có chừng mực, chỉ nói rằng bản thân không giúp ai, nhưng không nói rằng tương lai sẽ dốc sức mình vì Đại Phong. Nghe như là khiêm tốn nhưng quả thực đó là lời nói từ trong lòng của Chu Thiên Giáng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây