Trong tẩm cung, Thành Võ Hoàng và Dung Quý Phi đang dâng hương vẽ tranh, có lẽ trong lòng cảm thấy hơi áy náy với Thất công chúa nên trong thời gian này Thành Võ Hoàng sủng hạnh Dung Quý Phi nhất. Thất công chúa còn hơn Tứ hoàng tử Huyền Châu hai tháng tuổi, theo tuổi xuất giá của nữ tử Đại Phong thì cũng coi như lớn tuổi rồi. Vốn Thành Võ Hoàng muốn chỉ hôn cho Chu Thiên Giáng, ai biết được tên tiểu tử này muốn nhất tiễn song điêu, suýt nữa khiến hai huynh đệ Thành Võ Hoàng cãi nhau, hiện giờ lại là thời gian để tang của Thái Hậu, muốn chỉ hôn cho Thất công chúa thì cũng phải chờ một năm sau.
Thành Võ Hoàng vẽ như rồng bay, đang vẽ một cách vui vẻ thì chợt nghe thấy một tiếng ho khan rõ ràng ngoài tẩm cung. Thành Võ Hoàng nhướn mày, ông ta biết là ai đến, ngoài Vệ Triển ra thì không còn ai dám to gan như vậy cả.
- Vào đi! Thành Võ Hoàng nhẹ giọng phân phó một câu.
Nếu ở nơi khác thì Vệ Triển căn bản không cần xin chỉ thị mà có thể ra vào bất cứ lúc nào nhưng chỗ này dù gì cũng là tẩm cung của Hoàng thượng, ông ta vẫn phải đánh tiếng trước.
Vệ Triển bước vào, hơi khom người hành lễ với Thành Võ Hoàng và Dung Quý Phi: - Hoàng thượng, người thật là có nhã hứng. Dung Quý Phi cát tường!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây