Thiên Đạo Thư Viện 2 Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 38: Không giấu được

Chương Trước Chương Tiếp

- Vị này...

Viện trưởng Lục Minh Nhung không kìm được mà nhăn mày.

Vị mã phu tuổi tác rất lớn này, ngày hôm qua hắn đã thấy rồi, vốn định chỉ tới đây ăn chực một chút, cảm thấy không có ý nghĩa gì sẽ từ bỏ, không ngờ hôm nay lại tới.

Thấy hắn nhìn chằm chằm về phía Trương Huyền, Dư Long Thanh biến sắc, mỉm cười, nói:

- Lục viện trưởng, ta cung cấp phương hướng cho ngươi, không biết có cần không?

Lục Minh Nhung thu hồi ánh mắt, nhìn tới:

- Thành chủ cứ nói.

Dư Long Thanh:

- Đã là thiên tài siêu cấp, tất nhiên tuổi rất nhỏ đã có thể kích hoạt Nguyên Trì, nếu không, tại sao lại có cách nói thiên phú này?

Lục Minh Nhung sửng sốt:

- Nói như vậy, thì cũng không sai, chỉ là...

Dư Long Thanh mặt không đỏ tim không đập nhanh, cố ý dẫn dắt theo phương hướng sai lầm:

- Làm gì có chỉ là.... Ta cảm thấy dựa theo tuổi tác để tìm kiếm, khẳng định có thể phát hiện được manh mối.

- Để ta thử...

Lục Minh Nhung gật đầu, lập tức nhìn về phía các học viên còn nhỏ, cẩn thận lựa chọn.

Thấy hắn bị lừa, Dư Long Thanh lập tức thở phào, lại nhìn về phía Trương Huyền, không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.

Thanh niên lúc này, tốc độ hấp thu rõ ràng càng cấp tốc hơn, Thiên Mệnh Nguyên Lực vì vậy mà biến mất quá nhanh, ở xung quanh hắn trình hiện ra dao động không khí rất nhỏ.

Chỉ hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực đơn thuần, tu vi chưa đạt tới Nguyên Trì bát trọng, tinh thần lực không đủ, nếu không tới gần quan sát kỹ, đích xác rất khó phát hiện manh mối, nhưng... Tình huống trước mắt, đã con mẹ nó sắp xuất hiện âm bạo rồi, chỉ cần không mù, ai có thể không nhìn thấy?

Rụt rè nhìn về phía Lục Minh Nhung, chỉ thấy hắn tìm một vòng, không phát hiện gì, dường như cũng đã phát hiện được sự không thích hợp ở bên Trương Huyền, đang định quay đầu...

Dư thành chủ vội vàng đứng dậy, ngăn cản tầm mắt:

- Lục viện trưởng, thành tích của Tiểu Ngư dường như cũng không tồi...

Lục Minh Nhung ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy trên một cây long trụ, con số của Dư Tiểu Ngư cũng đang nhảy lên, đã đạt tới "Tám đạo", song song với Mạc Nhan Tuyết nằm ở hạng nhất.

Tám đạo, Nguyên Trì lục phẩm.

Tuy không phải đặc biệt kinh diễm, nhưng cũng không kém, vả lại, nhìn tốc độ tấn thăng, vẫn còn lâu mới đạt tới cực hạn.

- Xem ra, Dư tiểu thư cũng kế thừa thiên phú tuyệt đỉnh của thành chủ...

Lục Minh Nhung cảm khái một câu, vừa định tiếp tục tìm kiếm, chỉ thấy Dư thành chủ vẫn cản tầm mắt, không có ý tránh ra, đang cảm thấy kỳ quái, chợt nghe đối phương lên tiếng:

- Một khi đã như vậy, liệu có tư cách tiến vào môn hạ của Lục viện trưởng không?

Lục Minh Nhung sửng sốt.

Lúc trước một mực cảm thấy vị thành chủ này, chỉ là muốn xem một thiên tài mà chạy tới đây, có chút không thích hợp, ầm ĩ cả nửa ngày, mục đích chủ yếu nhất lại là đây.

- Thu học sinh, không chỉ phải xem lão sư, còn phải xem học sinh có thích hợp hay không, nếu Dư tiểu thư thích hợp với phương thức dạy dỗ của chúng ta, ta là cầu còn không được...

Mỉm cười, Lục Minh Nhung không nói chắc chắn.

Nữ nhi của Thành chủ, thiên phú lại không tồi, thu làm đệ tử đối với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt, đương nhiên... Tiền đề là không có thiên tài "Chưa thu nhận" đó.

Người sau thật sự quá kinh diễm, nếu có thể thu hắn làm đồ đệ, Dư Tiểu Ngư gì, cho dù thành chủ bái hắn làm thầy, cũng sẽ không chút do dự mà cự tuyệt!

- Cũng đúng, có điều ngươi yên tâm, nữ nhi của ta khẳng định sẽ không khiến ngươi thất vọng...

Dư Long Thanh nói.

Lục Minh Nhung gật đầu:

- Dư thành chủ gia học uyên nguyên, lão sư chỉ phụ trợ thôi, cho dù là ta, cũng không có lòng tin tuyệt đối.

- Vậy cũng không phải...

Dư Long Thanh lắc đầu:

- Tôi cốt chi pháp (phương pháp ngâm xương) của Lục viện trưởng, ở toàn bộ Bạch Nham Thành cũng được xếp vào hàng thượng đẳng, ta cũng hâm mộ hâm mộ.

- Thành chủ quá khen.

Thuận miệng hàn huyên vài câu, Lục Minh Nhung hơi nhíu mày.

Lúc này, hắn cũng cảm thấy không thích hợp.

Nếu Dư Long Thanh thực sự cảm thấy tôi cốt chi pháp lợi hại, không thể không tìm mình, mà là bảo con của hắn Dư Phong tới bái vào môn hạ của đại trưởng lão Nhiễm Thanh Hư.

Thiên phú của Dư Phong cũng không kém, hấp thu tới 15 đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực, cách 16 đạo của ngũ phẩm cũng chỉ kém một đạo mà thôi.

- Chẳng lẽ...

Nghi hoặc vừa sinh ra, thấy đối phương một mực ngăn cản tầm mắt của mình, trong lòng Lục Minh Nhung "Giật thót!", dường như hiểu ra gì đó, cũng không nói gì thân thể nhẹ nhàng lách sang bên, vòng qua đối phương tầm mắt nhìn thẳng đến, lại hướng về phía sân bãi của phía chính bắc.

- Viện trưởng...

Thấy hắn tránh ra, Dư Long Thanh nhíu mày.

Lục Minh Nhung lắc đầu:

- Chuyện bái sư của Dư tiểu thư, chúng ta để lát nữa lại nói, trước tiên tìm xem vị thiên tài đó rốt cuộc đang ở nơi nào...

- Cũng đúng.

Biết tiếp tục ngăn cản, đối phương sẽ chỉ càng sinh nghi, Dư Long Thanh đành phải từ bỏ, lại lặng lẽ nhìn về phía Trương Huyền.

Mã phu lúc này, cũng nhận thấy vừa rồi hấp thu quá mạnh, hơi chậm lại một chút, không còn chói mắt như lúc trước.

Thấy không cảm nhận cẩn thận, rất khó phát hiện, Dư Long Thanh lại thở phào, đang cảm thấy không có vấn đề gì, liền thấy mắt Lục Minh Nhung nhìn chằm chằm tới, giống như muốn từ trên mặt hắn nhìn ra manh mối gì đó vậy.

- Sao? Trên mặt ta có gì không đúng à?

Dư Long Thanh hơi xấu hổ.

- Có chút không thích hợp, xem ra dường như Dư thành chủ biết gì đó, nửa ngày này cố ý tìm ta nói chuyện phiếm...

Cười khẽ, Lục Minh Nhung thuận theo phương hướng Dư thành chủ vừa rồi nhìn chằm chằm mà nhìn tới, mắt lập tức hạ xuống trên người Trương Huyền.

Thanh niên này lúc trước đã nhìn thấy rồi, chỉ là còn chưa quan sát cẩn thận, liền bị đối phương cắt ngang.

Giống như sợ hắn nhìn thấy vậy, chẳng lẽ...

Trong lòng nghi hoặc, tinh thần tập trung cao độ, cẩn thận cảm ứng, lập tức, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Trong cảm ứng, thanh niên trông hơi lớn tuổi này, nhìn thì cả người lẫn vật đều vô hại, trên thực tế bất kể là Thiên Mệnh Nguyên Lực đi ngang qua hay là bay tới, một khi tới gần sẽ trực tiếp biến mất, không có nửa phần ngưng lại, giống như đối phương là một hố đen to lớn, có thể cắn nuốt vô hạn.

- Cái này...

Thiên tài tìm cả một ngày, không phải học viên khảo hạch, cũng không phải đệ tử thế gia trẻ tuổi, mà là... Mã phu!

Chẳng trách dấu vết gì cũng không lưu lại.

Không ai ngờ.

- Nhìn ra rồi à?

Thấy vẻ mặt của hắn liền biết không thể giấu được rồi, Dư Long Thanh không che giấu nữa, hạ giọng:

- Chắc ngươi cũng không muốn chuyện hắn có thiên tư như vậy bị lộ ra ngoài, khiến nhiều người biết hơn chứ.

Lục Minh Nhung gật đầu.

Nguyên Trì cường đại, mặc dù không có nghĩa là sau này có thể trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng nguyên khí dung nạp nhiều, sau này tất nhiên sẽ có khả năng vô hạn.

Đừng nói là thánh phẩm, cho dù chỉ là nhị phẩm, tam phẩm, xác suất trùng kích Nguyên Trì cửu trọng đều có thể đạt tới 99% trở lên!

Nói cách khác, chỉ cần không vẫn lạc, cho dù chỉ có Nguyên Trì tam phẩm, cuối cùng cũng có thể trở thành cường giả cửu trọng, ở Bạch Nham Thành là không ai có thể địch lại.

Thiên phú như vậy... Tốt nhất không nên để nhiều người biết, nếu không, hoàng thành rất có khả năng sẽ tới cướp người, làm gì còn phần của bọn họ.

- Ý của ngươi là...

Lục viện trưởng nhìn tới.

Mắt lóe sáng, Dư Long Thanh triển lãm ra khí phách của thành chủ:

- Rất đơn giản, trừ ngươi và ta ra, ở Bạch Nham Thành không cho người thứ ba biết, tuyên bố với bên ngoài, là Cửu Long Trụ xuất hiện trục trặc, mới dẫn tới cục diện lúc trước. Về phần thiên tài... Tùy tiện tìm một thế thân là được rồi.

- Cái này...

Lục Minh Nhung trầm mặc.

Không thể không nói, đây đích xác là biện pháp tốt nhất.

Tuy một khi vị thiên tài này tu luyện, lớn mạnh vượt bậc, không giấu được quá lâu, nhưng chỉ cần khi hắn vẫn chưa phát triển, thành lập quan hệ tốt là được rồi.

- Được, làm như vậy đi.

Không rối rắm quá lâu, Lục Minh Nhung liền có quyết định.

Tuy có thêm một người biết, nhưng vẫn còn hơn là không tìm ra, hơn nữa được phát hiện ở học viện của mình, càng dễ làm tốt quan hệ, một khi nhận làm học sinh, sau này danh tiếng của hắn tất nhiên sẽ vang vọng toàn bộ Nguyên Thế Giới...

- Hợp tác vui vẻ.

Thấy hắn đồng ý, Dư Long Thanh gật đầu hài lòng, vươn tay ra.

- Hợp tác vui vẻ.

Lục Minh Nhung mỉm cười, hai vị cao thủ thực lực mạnh nhất của Bạch Nham Thành nắm chặt tay, bất kể đối phương nghĩ thế nào, nhưng ước định đã thành.

Ngay khi hai cao thủ này đang bắt đầu quy hoạch tương lai cho bản thân, một thanh âm vô cùng kích động vang lên.

- Viện trưởng... Chẳng trách vị thiên tài đó, chúng ta tra xét lâu như vậy vẫn không tra ra, thì ra trước kia là mã phu.

Đồng tử Dư Long Thanh, Lục Minh Nhung đồng thời co rút lại, vội vàng quay đầu, chỉ thấy Vu Vân Châu đã vẻ mặt hưng phấn tiến lên trước.

- Sao ngươi biết?

Lục Minh Nhung không nhịn được nữa.

Hắn là tu vi Nguyên Trì thất trọng đỉnh phong, dựa vào Dư thành chủ để lộ, tra xét kỹ càng mới phát hiện manh mối, sao tên gia hỏa này có thể làm rõ nhanh như vậy?

- Sao lại biết á?

Không ngờ viện trưởng lại hỏi như vậy, Vu Vân Châu không hiểu ra sao, không nhịn được chỉ về phía lôi đài:

- Loại tình huống này, muốn không biết... Có vẻ như cũng rất khó.

Dư Long Thanh, Lục Minh Nhung đồng loạt nhìn về phía lôi đài, lập tức nhìn thấy vị trí chỗ Trương Huyền, xuất hiện một vòng xoáy khí lưu dạng phễu, giống như lốc xoáy, treo trên Mệnh Bàn, chỉ cần Mệnh Bàn phóng thích Thiên Mệnh Nguyên Lực liền bị hấp thu, vì tốc độ quá nhanh, không khí phát ra tiếng xé rách.

Đây không phải là mèo liếm đĩa nữa rồi, mà là ăn cả đĩa luôn.

Về phần con số trên Cửu Long Trụ, không ngừng lấp lánh giống như đèn nê ông.

3000 đạo.

5000 đạo.

8000 đạo.

Lấp lánh cực nhanh, có thể so với hỏa tiễn cất cánh.

- ???

Dư Long Thanh, Lục Minh Nhung đứng đờ tại chỗ, có chút muốn khóc.

Tuy trưởng lão, lão sư đến bình trắc không tính là quá nhiều, nhưng cũng hơn một trăm, vừa rồi còn nói không cho người thứ ba biết, kết quả, tin tức giấu còn chưa được nửa phút...

Lúc trước không phải là rất nhún mình sao?

Nhún mình cái rắm ý.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️