Nheo mắt lại, Lăng Bất Dương cuối cùng không nói gì, xoay người rời khỏi.
Năm đó xảy ra chuyện ấy, khuất nhục phải chịu còn lớn hơn, hắn cũng có thể nhịn được, một mực sống đến bây giờ, chút sỉ nhục này, đối với hắn mà nói, căn bản không tính là gì.
- Đại nhân...
Vẻ mặt Liễu Thiên Chính lo lắng.
Bị tên mập đó khen vài câu, để Hứa Tân và Trương Huyền đọ một quyền, thế là đi à? Ngươi chính là Thiên Mệnh Sư mà, còn chưa xuất thủ đó...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây