- Viện trưởng cảm thấy đây là không đủ xanh à? Không sao, ta sẽ bảo Vu viện trưởng kiếm cỏ dại khác tới, bảo đảm khiến phòng của ngươi xanh tới rất đẹp, xanh rất đặc sắc, xanh tới cùng luôn.
Trương Huyền mỉm cười giải thích.
- Xanh con mẹ ngươi.
Lục Minh Nhung lúc này, là thực sự có chút không nhịn được nữa.
Hắn một mực thủ khẩu như bình đối với cố sự bi thảm, mấy chục năm thời gian, không ít người đã quên đi, nhưng động tĩnh năm đó thật sự quá lớn, một khi có người cố ý nhắc tới, tất nhiên sẽ lại được lật ra, trở thành đề tài trà dư tửu hậu trong miệng người khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây