Cũng không biết phải chăng là có người thôi động, trong một đêm, việc này đã truyền ra khắp Bắc Vực, thậm chí là càng xa hơn.
Vô luận là người nào sau khi nghe được chuyện này, cũng đều cảm thấy ly kỳ: “Bực sự tình hoang đường này cũng có người tin?”
Nhất là tại Bắc Cửu Châu, bởi vì phản kháng Tôn Phủ đã lâu, nên danh tiếng của Thái Bạch Tông lại càng thêm mạnh, cũng bởi vì càng thống hận hơn đối với Triều Tiên Tông, thêm vào vật tư lúc trước Phương Quý đàm luận tới từ Long Cung, cũng là cho bọn hắn sớm nhất, bởi vậy càng thêm tin phục đối với Phương Quý, nghe được mấy câu này, không chỉ có là không tin, thậm chí còn phẫn nộ, vô số người cãi nhau, thậm chí muốn tụ họp lại, liên thủ đi tới Nam Thập Châu giết Bá Thưởng Phụng Nguyệt.
Nhưng ở dưới cục diện này, cũng có một số ít người giữ vững đầu não “thanh tỉnh”, nghị luận cùng với người khác: “Người tu hành chúng ta, trọng yếu nhất, chính là phải có suy tư cùng với nghiên cứu của chính mình, chớ có bị người cổ động liền mất đi lý trí, về sự tình Thiên Ma, thoạt nghe có một chút hoang đường, nhưng nếu như không có lửa thì sao có khói, làm sao có thể giải thích được bản sự khiến cho người ta khó có thể lý giải của vị đệ tử Thái Bạch Tông kia?”
“Không sai, không sai, sự tình di địa kiếp trước, ta cũng đã nghe nói qua, đại thế giới sụp đổ, càng là có dấu vết có thể lần theo!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây