Phương Quý vừa nói ra lời này, sắc mặt đã có một chút bi thương, nói: “Lúc đó ta nhìn thấy Nhạc Xuyên sư huynh cùng với Chu Tử Do sư huynh bị yêu thú nuốt, liền hết hy vọng đối với các ngươi, biết các ngươi sẽ không trở về, về sau mặc dù ta may mắn hàng phục được yêu thú Anh Đề, nhưng vẫn còn sợ hãi, cũng không phân rõ được đường đi, đi tìm các ngươi khắp nơi cũng không thấy, chỉ có thể chạy tán loạn ở trong rừng sâu, thẳng đến khi nghe được có người kêu cứu, liền thấy đó là đám người Nhan sư tỷ, nếu thấy đồng môn gặp nạn thì làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, đương nhiên là phải đi xuống kề vai chiến đấu với đồng môn...”
Nói đến chỗ này, hắn chuyển hướng sang Nhan sư tỷ nói: “Nhan sư tỷ, ngươi nói xem có phải lúc đó là do ta chủ động lao xuống hay không, nếu như ta thật sự muốn chạy trốn, vậy thì chỉ cần không để ý đến các ngươi, trực tiếp rời đi, như vậy thì các ngươi làm sao biết ta đi ngang qua bên cạnh?”
Nhan Chi Thanh thấy ở phía trước Công Đức Điện trở nên ồn ào, cũng có một chút hồ đồ, nhưng nghe được vấn đề mà Phương Quý hỏi, liền lập tức nói: “Việc này ta có thể làm chứng, Phương Quý sư đệ quả thực là thấy chúng ta gặp nguy, liền lập tức xông xuống, mệnh lệnh cho yêu thú Anh Đề khốn trụ ma yêu trung giai, còn bản thân thì cầm kiếm bảo hộ bảy vị đồng môn, chém giết mấy chục đầu ma yêu, ngay cả Lang Vương trung giai cũng là chết ở dưới kiếm của hắn, nếu như hắn không chủ động xuất thủ, thẳng đến khi chúng ta bị diệt toàn quân cũng sẽ không biết được hắn đi ngang qua!”
Chúng đồng môn ở chung quanh nghe được lời nói thành khẩn của nàng, không khỏi có một chút tưởng tượng, nghĩ đến một màn Phương Quý giáng xuống từ trên trời.
Trong lòng của Phương Quý cũng nổi lên hảo cảm đối với Nhan sư tỷ, nhịn không được mà ưỡn ngực lên, cảm khái hỏi chúng đồng môn chung quanh: “Mọi người hãy ngẫm lại đi, nếu như Phương Quý Phương lão...nếu như ta thật sự muốn chạy trốn, làm sao còn sẽ chủ động cứu người?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây