Bốn vị đệ tử Giới Luật Đường lập tức lấy Khổn Tiên Thằng ra, đi về phía Phương Quý.
“Chậm đã...” Phương Quý vội vàng ngẩng đầu lên, quát to một tiếng, nói với Hùng trưởng lão: “Chỉ nghe bọn hắn nói mà không nghe ta nói sao?”
Hùng trưởng lão chậm rãi đưa tay lên, ra hiệu cho mấy vị đệ tử Giới Luật Đường kia ngừng lại, trầm giọng nói: “Ngươi đã chính miệng thừa nhận, còn có cái gì để nói?”
“Trương Xung Sơn là do ta giết, nhưng ta giết hắn là bởi vì hắn muốn giết ta trước, từ lúc vừa mới bắt đầu lĩnh đạo phù chiếu này, tên họ Trương kia cũng đều muốn hại ta, sau khi đến yêu cốc, hắn liền buộc ta đi làm mồi nhử cho Anh Đề, mưu hại tính mạng của ta...” Hắn kể lại sự tình xảy ra ở yêu huyệt của Anh Đề một lần, hô to: “Hắn muốn lấy tính mệnh của ta, chẳng lẽ ta sẽ phải ngồi yên chịu chết? Đương nhiên là phải phản kháng, chỉ bất quá là yêu thú Anh Đề đã nhảy ra nuốt chửng hắn vào lúc đó, ta cũng không ngờ được, còn vị Lữ sư huynh này, ngươi nói là ta chủ động mưu hại Trương Xung Sơn cũng quá nực cười, nếu thật sự là ta mưu hại hắn, ta làm sao còn dám trở về tiên môn chứ, chứ đừng nói chi là ta còn chạy đi cứu đồng môn...lập tức cứu được tám người...”
Nói xong lời này hắn liền ưỡn ngực lên, nhìn thẳng vào mắt của Hùng trưởng lão.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây