Mà ở trong sự kinh ngạc của đám tu sĩ, Phương Quý rẩy con cóc nửa ngày, thấy hai mắt của con cóc kia vẫn một mực ngốc trệ, một chút phản ứng cũng không có, thật sự là không làm gì được nó, lại quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Thần Linh, một tia sinh khí cuối cùng cũng đều đã phiêu tán, vội vàng quát to lao đến bắt đối phương, thế nhưng tay vừa mới đụng vào thân thể của đối phương, đối phương liền đã ngã xoạch xuống, lặng yên không một tiếng động.
Xong, lúc này chính mình vĩnh viễn cũng không biết nguyền rủa là gì...
Phương Quý gấp đến mức mồ hôi trên trán cũng đều xuất ra...
Ngược lại là đám tu sĩ chung quanh, nhìn thấy vẻ mặt vội vàng kia của Phương Quý, lại nghe lời hắn nói, lập tức phản ứng lại.
Mọi chuyện đã rõ ràng!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây