Cổ Tam Thông không thể nào bình tĩnh.
Ban đầu hắn chính là một người si mê luyện võ, nếu không bởi vì thế thì hắn cũng không bỏ bê kiều thê là Tố Tâm mà lao đầu vào tập võ.
Bỗng nhiên Cổ Tam Thông cảm nhận được hai khí tức cực kỳ kinh khủng.
Hắn ngẩng đầu lên với vẻ mặt hoảng sợ, chỉ thấy trước cầu thang có hai người mặc áo đen đang đứng canh giữ.
Cả hai đều đeo mặt nạ nên không thấy được chân dung.
Nhưng kiếm khí mênh mông trên người bọn hắn khiến Cổ Tam Thông sợ hết hồn.
Bản năng của hắn mách bảo rằng đối phương chỉ cần dùng một kiếm là có thể giết chết chính mình rồi, dù có sử dụng Kim Cương Bất Hoại Thần Công thì cũng sẽ bị bổ làm đôi.
“Đây chắn là là hai vị Kiếm Đạo Đại Tông Sư, tu vi còn sắp tiếp cận Võ Thánh nữa.”
Trong lòng Cổ Tam Thông xảy ra cuồng phong to lớn, mí mắt giật liên tục.
“Cổ Tam Thông bái kiến hai vị tiền bối!”
Hắn nào dám do dự, vội vàng tiến lên chào hỏi hai người.
Nhưng cả hai chỉ đứng im, không ai trả lời hắn.
“Cổ Tam Thông tiền bối không cần đa lễ làm gì!”
“Lâu chủ nói rằng bọn họ là Thiên Cơ Vệ, không nói chuyện, cũng không quan tâm đến bất kỳ ai, bọn hắn chỉ phụ trách canh chừng ở đây để không cho người ngoài đi vào tầng cao nhất của Thiên Cơ Lâu thôi.”
Lâm Bình Chi lên tiếng.
Nghe thế Cổ Tam Thông lại bị giật mình, sợ hãi vô cùng.
Thủ bút lớn thế sao, lại để hai vị Kiếm Đạo Đại Tông Sư canh cửa.
Thật đúng là xa xỉ quá mà.
Thảo nào lâu chủ Thiên Cơ Lâu cho Tông Sư đi làm tiểu nhị, có thể trong tương lai thì bản thân cũng thế.
Nếu so với hai vị Kiếm Đạo Đại Tông Sư sắp tiếp cận Võ Thánh này thì việc Đại Tông Sư đi làm tiểu nhị cũng không có gì bất ngờ cả.
“Nội tình Thiên Cơ Lâu quá kinh khủng!”
Cổ Tam Thông hít một hơi thật sâu.
Sau đó Lâm Bình Chi cũng thu xếp và phân phối phòng cho cả ba người.
“Các ngươi xuống dưới đó hỗ trợ đi!”
Thành Thị Phi cùng Vân La quận chúa bị hắn đẩy xuống dưới.
Sau khi đóng cửa lại thì hắn nuốt Huyết Bồ Đề xuống ngay lập tức.
“Tố Tâm ngươi chờ ta, ta sẽ cứu ngươi, nhanh thôi!”
Trong mắt Cổ Tam Thông hiện lên vẻ kiên định.
....
“Đoàn đại ca kêu các nàng gia nhập Thiên Cơ Lâu!”
Vương Ngữ Yên chỉ vào Chung Linh và Mộc Uyển Thanh rồi nói lại cho Lưu Tiêu.
Đoàn đại ca đúng là người tốt, ngươi mau chóng giới thiệu thêm vài muội muội xinh đẹp của ngươi vào Thiên Cơ Lâu luôn đi.
“Được!”
Sao Lưu Tiêu lại cự tuyệt được.
Đây chính là hai nhân vật hắn yêu thích nhất mà.
“Bái kiến lâu chủ!”
Chung Linh cùng Mộc Uyển Thanh cũng hơi kích động một chút, vội hành lễ với Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu trừng mắt về phía Chung Linh.
“Gọi lâu chủ gì, gọi là ca ca.”
Âm thanh mềm mại dễ thương này kêu lâu chủ thì phí hết.
Chung Linh đỏ hết cả mặt, Vương Ngữ Yên thì trừng mắt nhìn Lưu Tiêu.
Chung Linh xấu hổ tới mức cúi gầm mặt xuống, nhìn chằm chằm mũi chân của nàng.
“Ca ca...”
Cuối cùng nàng cũng hô khẽ.
“Súc sinh!.
“Sao ngươi có thể hạ thủ được chứ!”
“Lâu chủ ngươi không kiềm được bản thân thì để ta!”
Trong Thiên Cơ Lâu lúc này đây tiếng sói tru quỷ gào.
Lưu Tiêu lúc này như một con sói xám lớn vậy: “Chung Linh ngoan! Lâu chủ ca ca cho ngươi kẹo que để ăn!”
Dáng vẻ khả ái của Chung Linh nếu không cho ăn kẹo que thì đáng tiếc!
Kẹo que? Là thứ gì thế!
Một khắc sau bỗng Lưu Tiêu quơ tay một cái, một thanh kẹo que xuất hiện trên tay hắn.
Hắn đưa cho Chung Linh.
“Ăn đi, ngươi là người đầu tiên ăn kẹo que của ta đó, ăn đi ngon lắm!”
“Rất ngọt!”
Hai mắt Chung Linh sáng lên, bị mùi vị của kẹo que chinh phục.
Thấy bộ dáng ăn kẹo que của Chung Linh thì Lưu Tiêu phát hiện mình sắp nhịn không nổi, vội vàng quay sang Mộc Uyển Thanh để đánh lạc hướng.
“Lấy khăn che mặt lên cho lâu chủ nhìn một tý đi, không lẽ ta làm lâu chủ cũng không thể thấy mặt nhân viên của mình sao!”
Nghĩ hay quá nhỉ!
Mộc Uyển Thanh không bị lừa, quay đầu chỗ khác không nói lời nào.
Nhưng nàng vẫn lén liếc liếc Lưu Tiêu!
Bởi vì tên không đứng đắn trước mặt này lại là người hiểu rõ nàng nhất.
Những đánh giá trên Tình Nhân Bảng kia hoàn toàn đúng, nhiều khi Mộc Uyển Thanh còn tưởng rằng hắn còn hiểu mình hơn cả chính mình nữa.
“Lâu chủ!”
Bỗng Chu Chỉ Nhược đang đứng ở quầy trực lên tiếng kêu Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu quay đầu nhìn lại, thấy một người đội nón lá đen đang đứng trước quầy hàng.
Người này mặc một chiếc áo choàng lớn, bao phủ toàn thân, thậm chí hắn còn đeo bao tay nữa, không biết nam hay nữ.
Theo bản năng Lưu Tiêu sử dụng năng lực suy tính của Thiên Cơ Lâu.
“Tên: Nhậm Doanh Doanh”
“Thân phận: Thánh nữ của Nhật Nguyệt Thần Giáo”
“Cảnh giới: Tiên Thiên trung kỳ”
“Võ học: Tiêu Dao Du Thân Chưởng, Việt Nữ Kiếm(tàn), Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Pháp”
“Sở trường: Âm Luật”
“Mục đích: Mua tình báo về nơi giam giữ Nhậm Ngã Hành”
Lại là Nhậm Doanh Doanh sao!
Ánh mắt Lưu Tiêu khựng lại một giây, trang phục này thì đáng ra ta phải nhận ra từ sớm chứ.
Lúc này khi nhìn kỹ thì hắn cũng thấy được một miếng ngọc sau lưng Nhậm Doanh Doanh.
“Nàng tới đây để mua tình báo!”
Chu Chỉ Nhược nói với Lưu Tiêu.
Đến khi Lưu Tiêu lại gần thì Nhậm Doanh Doanh vẫn không lên tiếng, chỉ đưa một tờ giấy qua thôi.
“Khá cẩn thận nhỉ!”
Lưu Tiêu nghĩ thầm, mở mảnh giấy mà Nhậm Doanh Doanh đưa ra, bên trong chỉ ghi vài dòng đơn giản, chỉ muốn hỏi xem mất bao nhiêu tiền mới có thể mua tin tức về nơi giam giữ Nhậm Ngã Hành.
Lưu Tiêu cũng không biết nên lấy bao nhiêu mới đủ nữa.
Sau đó hắn quay sang hỏi Thiên Cơ Lâu nếu muốn suy tính tin tức của Nhậm Ngã Hành thì mất bao nhiêu tiền.
Hệ thống đưa ra cái giá là hai vạn lượng bạc.
Hắn trực tiếp tăng giá đó lên gấp đôi rồi báo cho Nhậm Doanh Doanh.