“Vân La ngươi được lắm, ngươi muốn phản thầy hay sao, ta nhập môn trước ngươi mà ngươi dám gọi thẳng tên của ta sao.”
Cổ Tam Thông đứng kế thì tái xanh cả mặt, mém chút nữa hắn đã bị hai tên đồ đệ này xô ngã rồi.
Hiện tại còn bị hai tên này khiến cho phiền hết cả đầu, sợ rằng bản thân chưa chết vì nội thương của Kim Cương Chỉ thì đã bị hai tên đệ tử này hại chết rồi.
“Câm miệng hết cho ta!”
Cổ Tam Thông quát lớn, mấy ngày nay hắn cảm giác bản thân sắp điên tới nơi rồi.
Hai người này như oan gia từ kiếp trước vậy, cãi nhau liên tục, chỉ cần ngứa mắt là lại cãi ầm ỉ hết cả lên.
“Cuối cùng các ngươi có biết đường đến Lạc Dương Thành không thế.”
Hắn cảm giác cả bọn đã đi nhầm đường rồi.
Thành Thị Phi cùng Vân La im lặng, không dám lên tiếng, chỉ lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn rồi khỏi Đại Minh, sao biết đường đến Lạc Dương Thành được chứ, đến được đây đa số là nhờ nghe ngóng hỏi thăm.
“Vậy thì nhanh đi hỏi đường chứ còn chờ gì nữa!”
Cổ Tam Thông quát khẽ, vì hắn bỗng thấy đằng trước có hai nữ tử đang dần đi đến.
Một người đeo khăn che mặt, trên người mặc một bộ hắc bào.
Một người khác thì cứ như con nít mười ba mười bốn tuổi, hai mắt to tròn như có thể phát ra tiếng.
“Các nàng là nữ, ngươi đến hỏi đi.”
Thành Thị Phi lên tiếng.
Một khắc sau Vân La chống nạnh, như muốn bắt đầu một cuộc chiến vậy.
Nhưng Cổ Tam Thông trừng mắt một cái thì nàng xìu xuống ngay, tạm thời tha tội dám chỉ huy mình của Thành Thị Phi.
“Hai vị cô nương cho ta hỏi rằng cách nào để đi đến Lạc Dương Thành vậy?”
Vân La tiến lên để hỏi đường.
Mộc Uyển Thanh nhìn ba người trước mắt, ngoại trừ nam nhân trung niên đang bị thương kia thì hơi thâm khả bất trắc một tý, còn hai tên còn lại có vẻ chỉ biết một vài công phu quyền cước, ngay cả nội lực cũng chưa nhập môn.
Nhưng không đợi nàng mở miệng thì Chung Linh đã lên tiếng rồi.
“À...! Các ngươi đi lộn đường, đã đi qua Lạc Dương Thành mất rồi.”
“Các ngươi đang muốn đi đến Thiên Cơ Lâu phải không, ta cũng thế, đi cùng nhau đi.”
Lời của nàng vừa dứt thì đám người Cổ Tam Thông lộ ra vẻ xấu hổ vô cùng.
Thế nên chỉ đành đi theo đám người Mộc Uyển Thanh cùng Chung Linh.
“Nha đầu này không sợ rằng mình sẽ gặp phải người xấu sao?”
Mộc Uyển Thanh muốn trách Chung Linh hai câu, nhưng nhớ lại còn người ngoài ở đây nên nàng chỉ im lặng.
Dù sao Chung Linh hoạt bát đáng yêu cũng đã hoà mình cùng với Vân La quận chúa rồi.
“Tiểu nha đầu này khá tốt, thích hợp làm con dâu của ta đó!”
Chỉ trong một thời gian ngắn đi cùng mà Cổ Tam Thông đã thích tính cách hoạt bát khả ái của Chung Linh rồi.
Thậm chí hắn còn muốn sau khi tìm được con trai mình thì cho y cưới Chung Linh.
“Cái gì? Các ngươi là Chung Linh cùng Mộc Uyển Thanh sao!”
Sau khi nghe Chung Linh giới thiệu nàng và Mộc Uyển Thanh thì ba người Cổ Tam Thông đều giật mình kinh ngạc.
Không ngờ lại có thể gặp cùng một lúc hai người ở trên Tình Nhân Bảng, thật là trùng hợp.
Hiện tại trên giang hồ có ai là không biết Tình Nhân Bảng đâu, nếu không biết thì không xứng xưng mình là người trong giang hồ.
Lúc này Cổ Tam Thông càng lúc càng vừa mắt Chung Linh hơn.
“Hy vọng trong tương lai con của ta không cưới một người như Vân La.”
Đối với Vân La thì ngay cả Cổ Tam Thông cũng phải sợ hãi.
Đây là một con hổ cái, chỉ cần đụng một tý thôi là đã dựng hết lông lên.
Năm người đi cùng nhau, chẳng mấy chốc đã tiến vào Lạc Dương Thành.
“Tiểu cô nương này thật đáng yêu!”
“Oa... Ánh mắt của nàng sống động thật, như có thể phát ra tiếng nói vậy!”
“Má! Tính cách tinh quái, lại đẹp mắt như vậy, không lẽ nàng là Chung Linh, người trên Tình Nhân Bảng sao?”
“Chắc là thế rồi, người như nàng mà không phải người trên Tình Nhân Bảng thì quá bất hợp lý.”
Khi vừa tiến vào Lạc Dương Thành thì Chung Linh đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Việc này khiến nàng hưng phấn vô cùng, chạy quanh chào hỏi tất cả mọi người, Mộc Uyển Thanh muốn ngăn cũng không thể ngăn được.
“Đồ đen, mang khăn che mặt, không lẽ đây chính là Mộc Uyển Thanh sao, chính là người đứng thứ mười trên Tình Nhân Bảng, nữ tử mà lâu chủ sùng bái!”
Có người khi thấy bộ dạng của Mộc Uyển Thanh thì cũng đoán được thân phận của nàng.
“Không lẽ cái gì, nàng chính là Mộc Uyển Thanh đó, vào lúc nàng giết đồ đệ của Nhạc Lão Tam thì ta cũng có ở nơi đó.”
Có người nói lại.
Một khắc sau cả con đường này sôi nhào hết cả lên.
Hai vị nữ tử trên Tình Nhân Bảng xuất hiện cùng một lúc, không ai là không tò mò cả, mọi người đều chạy tới vây xem.
Cổ Tam Thông thấy thế thì trợn mắt, không ngờ hai người Chung Linh cùng Mộc Uyển Thanh có mị lực kinh người như thế.
Hắn đường đường là Bất Bại Ngoan Đồng - Cổ Tam Thông, hai mươi năm trước đã là một cao thủ Đại Tông Sư nhưng lại không ai quan tâm, tất cả lại chỉ quan tâm hai tiểu nha đầu.
Việc khiến hắn càng tức giận hơn nữa là không ai ở đây nhận ra mình cả.
“Qua hai mươi năm không lẽ thiên hạ bây giờ không còn sùng bái cao thủ nữa sao?”
Hắn sắp hoài nghi nhân sinh tới nơi rồi.
Nhớ rằng năm đó bản thân đi tới đâu thì đều là tiêu điểm của tất cả mọi người mà.
Động tĩnh lớn như thế tất nhiên sẽ khiến người trong Thiên Cơ Lâu chú ý.
Khi mọi người nhìn ra ngoài thì thấy một màn cực kỳ rung động.
Chỉ thấy ngoài đường lớn lúc này đã đông nghịt người, nhìn đâu đâu cũng thấy người.
Thậm chí có một vài cao thủ còn sử dụng khinh công để bay lên nóc nhà hai bên đường để tiến đến Thiên Cơ Lâu nữa.
“Có chuyện gì xảy ra thế, bọn hắn muốn tấn công vào Thiên Cơ Lâu sao?”
Đoàn người trùng trùng điệp điệp này dần dần tiến về phía Thiên Cơ Lâu.
Lưu Tiêu thấy thế cũng chỉ biết lắc đầu tắc lưỡi.
Ngay cả những đại minh tinh ở kiếp trước khi lên sân khấu cũng không được như thế này.