Tại một sơn lâm không tên nào đó, bỗng xuất hiện kiếm khí xung thiên, khiến cả rừng núi lay động, vố số chim muông bay tán loạn.
Nơi này chính là nơi ẩn cư của Kiếm Thánh - Độc Cô Kiếm.
“Hắc... Đây chính là tổ tiên của Độc Cô gia ta!”
“Nghe đồn Cầu Bại tổ tiên chỉ mới hai mươi tuổi đã có Kiếm Đạo vô địch một châu, gần bốn mươi đã hoành hành thiên hạ vô địch thủ.”
“Cuối cùng vì chịu quá đủ sự tịch mịch mà vô địch mang lại nên hắn mới ẩn cư sơn lâm, sau đó phá toái hư không rồi rời đi.”
Độc Cô Kiếm cười to sảng khoái.
Những lời này đều là một vài mô tả hắn vô tình nhìn thấy trong gia phả của gia tộc mình.
Lúc này hắn cũng đang học theo tổ tiên Độc Cô Cầu Bại của hắn, quy ẩn giang hồ, không màng danh lợi.
“Ta nhất định sẽ sáng tạo thành công Kiếm thứ 23, đuổi theo bước chân vô địch của Cầu Bại tổ tiên.”
Độc Cô Kiếm lúc này vui sướng vô cùng, thần thái sáng lại, hào khí vượt mây.
Thiên Cơ Lâu, Lưu Tiêu cũng ngơ ngác không ngờ.
Bản thân chỉ nói vài câu của Độc Cô Cầu Bại thôi mà có thể giúp Kinh Vô Mệnh trực tiếp đột phá Tông Sư Cảnh, trở thành một tên Kiếm Đạo Tông Sư.
“Thua thiệt lớn! Biết vậy thu tiền là được rồi!”
Lưu Tiêu hơi nhức nhối một tý.
Nếu hắn biết những lời này của Độc Cô Cầu Bại có tác dụng lớn như thế thì dại gì hắn nói ra một cách miễn phí.
“Lâu chủ, vậy còn Độc Cô Cửu Kiếm thì sao? Ngươi còn chưa nhắc gì đến nó.”
Lúc này có người nhắc nhở Lưu Tiêu.
Tuy chuyện về Độc Cô Cầu Bại nghe cũng khá là đã ghiền, nhưng bọn hắn vẫn chưa quên mục đích ban đầu là Độc Cô Cửu Kiếm, nhất là sau khi nghe xong truyền thuyết của Độc Cô Cầu Bại thì bọn hắn càng muốn biết thần kỹ do vị tiền bối có Kiếm Đạo hận đời vô đối sáng tạo ra sẽ kinh khủng như thế nào.
Độc Cô Cửu Kiếm, ngay cả Lưu Tiêu cũng khá thèm thuồng môn kiếm pháp này, đây chính là thứ có thể phá được tất cả võ học trong thiên hạ.
Một kiếm nơi tay, hoành hành không sợ.
Hắn mở miệng nói: “Độc Cô Cửu Kiếm, chính là kiếm pháp thần kỹ duy nhất mà Độc Cô Cầu Bại tiền bối để lại thế gian này.”
“Thần kỹ này yêu cầu cực kỳ cao đối với ngộ tính của người sử dụng, nếu không phải hạng người thiên tư trác tuyệt thì không thể tu luyện được.”
“Hơn nữa công pháp này chú trọng phán đoán tiên cơ, chỉ công không thủ, nếu không phải người không biết sợ thì không thể tu luyện được.”
“Nghe có vẻ khá là phổ thông!”
Võ công nào mà không yêu cầu ngộ tính chứ.
Lưu Tiêu thấy vài câu nói của mình không khiến cho những người trong Thiên Cơ Lâu phản ứng gì quá lớn cả, thế nên hắn nhếch miệng lên một tý, nói tiếp: “Độc Cô Cửu Kiếm, phá hết vạn pháp trong thiên hạ.”
Tê!
Lời này vừa dứt thì trong Thiên Cơ Lâu đâu đâu cũng là tiếng hít sâu.
Lời này thật sự quá cuồng vọng rồi!
Không hổ là thần kỹ, lại có thần uy nghịch thiên như thế.
“Tổng quyết của nó chỉ có 360 loại biến hoá mà thôi!”
“Pháp này chia thành 9 thức, theo thứ tự là Phá Đao Thức, Phá Kiếm Thức, Phá Chưởng Thức, Phá Thương Thức,...”
“Có thể nói rằng Độc Cô Cửu Kiếm có thể phá hết tất cả chiêu thức công kích gì trên đời.”
Thiên Cơ Lâu như muốn nổ tung.
“Má ơi, nếu như vậy thì không lẽ sau khi luyện thành Độc Cô Cửu Kiếm thì có thể vô địch thiên hạ sao.”
“Kiếm Ma tiền bối, vang dội cổ kim!'
“Một bộ kiếm pháp mà có thể phá hết vạn pháp trong thiên hạ sao, quả thật rất đáng sợ.”
“Má, vậy không lẽ Lệnh Hồ Xung sắp vô địch rồi sao!”
Công năng của Độc Cô Cửu Kiếm quả thật quá nghịch thiên, khiến cho người khác tặc lưỡi không ngừng.
Trước mặt Độc Cô Cửu Kiếm thì ngươi không thể nào xuất thủ được, vì đối phương đã biết ngươi chuẩn bị ra chiêu gì để chuẩn bị rồi, chỉ cần ngươi xuất thủ là sẽ bị phá ngay.
“Vương Ngữ Yên khá là thích hợp để tu luyện môn kiếm pháp này.”
“Thậm chí có thể nói rằng bây giờ nàng đã học được Độc Cô Cửu Kiếm luôn rồi.”
Lưu Tiêu nhìn Vương Ngữ Yên với ánh mắt hâm mộ.
Vì đã thông thuộc đa số võ học trên thiên hạ, tuy chưa học Độc Cô Cửu Kiếm nhưng với kiến giải về võ học của mình thì cũng tương đương với biết Độc Cô Cửu Kiếm.
...
Tại một đường mòn bên ngoài Lạc Dương Thành.
“Phốc phốc!”
Bỗng nhiên Cổ Tam Thông phun một ngụm máu tươi ra, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Hắn biết đây là nội thương do Kim Cương Chỉ lại phát tác, nếu như không có biện pháp cầm cự thì sợ rằng bản thân không còn sống được bao lâu nữa.
Mà bây giờ mình chưa thể chết được.
“Sư phụ, ngươi không sao chứ?”
Thành Thị Phi thấy thế thì vô cùng sợ hãi, đỡ Cổ Tam Thông mém chút ngã quỵ dậy.
“Sư phụ người đừng chết chứ, người còn chưa dạy tuyệt thế thần công cho ta, còn chưa tìm được nhi tử của mình mà.”
Vân La quận chúa cũng cực kỳ sợ hãi, đứng một bên đỡ Cổ Tam Thông dậy.
Nhưng lời của nàng lại khiến Cổ Tam Thông dở khóc dở cười.
Ban đầu khi hắn cùng Thành Thị Phi chạy ra khỏi Thiên Lao thì bắt gặp Vân La đang lặng lẽ trốn ra khỏi thành, nên vô tình quen biết, khi biết được mục đích của mọi người đều là đến Thiên Cơ Lâu thì lập tức tụ lại.
Giữa đường do tính nhiều chuyện của Thành Thị Phi, một phần lo bản thân không chiếu cổ nổi Cổ Tam Thông nên y đã tiết lộ thân phận của hắn ra, khiến cho Vân La quận chúa dây dưa và cuối cùng là bái Cổ Tam Thông làm thầy.
Đương nhiên lúc này nàng vẫn chưa tiết lột thân phận quận chúa của mình.
“Vân La ngươi đang nói gì thế!”
“Vậy ý của ngươi là chờ sau khi sư phụ dạy tuyệt thế thần công cùng tìm được con của mình là có thể chết rồi à?”
Thành Thị Phi nghe những lời khi nãy của Vân La thì sửa lại.
Vân La cũng là một người khá nóng, từ nhỏ đến lớn có ai dám quát nàng như thế đâu.
Nên nàng buông Cổ Tam Thông ra, chống nạnh rồi chỉ vào Thành Thị Phi: “Thành Thị Phi ngươi thật ác độc, ngươi biết ta không có ý đó mà.”
“Ngươi cố tình chọc cho ta giận lên đúng không?”
“Ngươi tin là một ngày nào đó người nhà ta sẽ tới chém đầu ngươi không.” Vân La nghĩ thầm.
Thành Thị Phi tức giận, đẩy Cổ Tam Thông ra, mém chút khiến hắn đập đầu xuống đất rồi.
May mà Thành Thị Phi phản ứng lại kịp, vội vàng đỡ Cổ Tam Thông dậy.