Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng (Dịch)

Chương 87: Cảnh giới chí cao của kiếm đạo

Chương Trước Chương Tiếp

“Kiếm Đạo Đại Tông Sư!”

Kinh Vô Mệnh chấn động tới mức hoa mắt chóng mặt!

Hắn cũng là một người tu kiếm đạo.

Nhưng người ngoài chỉ kêu hắn là Kiếm Khách - Kinh Vô Mệnh, không xứng đáng mang danh hiệu Kiếm Đạo.

Bởi vì hắn vẫn thuộc về phạm trù kiếm thuật bình thường thôi.

Hắn vẫn chưa lĩnh ngộ kiếm pháp đủ để chạm đến mức độ “Đạo“.

“Thật muốn gặp được Phong Thanh Dương tiền bối để lĩnh giáo kinh nghiệm tâm đắc của hắn về Kiếm Đạo.”

Trong mắt Kinh Vô Mệnh xuất hiện vẻ si mê, thoáng chốc như thấy được một vị kỳ nhân đang đứng trên một ngón núi cao của Kiếm Đạo vậy.

“Đáng tiếc đáng tiếc, một vị Kiếm Đạo Đại Tông Sư như thế mà lại đi ẩn cư!”

Thiên Cơ Lão Nhân như một fan hâm mộ vậy, vẻ mặt đáng tiếc vô cùng.

“Kiếm Đạo Đại Tông Sư, đáng tiếc không có duyên gặp một lần, nếu không ta đã bái hắn làm thầy rồi.”

Nếu thái tử Đại Tống không phải do cố kỵ thân phận của mình thì hắn đã đấm ngực dậm chân như những người khác rồi.

“Thật tiếc, nếu Tước Gia có sư phụ như vậy thì có thể đi khắp Cửu Châu mà không sợ rồi!”

Vi Tiểu Bảo tặc lưỡi không ngớt.

“Kiếm Đạo Đại Tông Sư như thế chỉ cần một chiêu là giết được ta.”

Thượng Quan Kim Hồng nghĩ một cách nghiêm túc.

Nhất thời không ai là không ghen tỵ với Lệnh Hồ Xung cả.

“Phong Thanh Dương tiền bối, vốn là đệ tử của Kiếm Tông, Phái Hoa Sơn tại Đại Minh Hoàng Triều.”

“Năm đó hai tông Kiếm cùng Khí của Phái Hoa Sơn tranh chấp, sau khi phân tranh kết thúc thì hắn nản lòng thoái chí, sau đó lánh đời tị thế, không xuất hiện nữa.”

Lời này vừa dứt thì có người đã quát to lên: “Ha ha, hắn là người của Đại Minh ta, Phong Thanh Dương tiền bối thật lợi hại!”

“Buồn thật, sao Đại Thanh Hoàng Triều của ta không có loại tiền bối này nhỉ!”

Vi Tiểu Bảo uể oải vô cùng!

“Lại là người của Phái Hoa Sơn sao, thật khó tin!”

“Phái Hoa Sơn nho nhỏ lại có thể bồi dưỡng một người như tiền bối Phong Thanh Dương sao, bội phục!”

Trong đám người chỉ có Tả Lãnh Thiền là thay đổi sắc mặt, đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.

Phong Thanh Dương không xuất thế sớm cũng chẳng xuất thế muộn, hắn xuất thế đúng ngay lúc chưởng môn Phái Hoa Sơn vừa bị đuổi giết, cả môn phái đang hỗn loạn, hắn còn dạy đỗ đại đệ tử của chưởng môn là Lệnh Hồ Xung nữa, không cần suy nghĩ cũng biết dụng ý của hắn là gì.

Sợ rằng Phong Thanh Dương thấy cảnh tượng hiện tại của Phái Hoa Sơn như vậy nên mới hiện thân để dạy bảo Lệnh Hồ Xung thần kỹ, để hắn bình định tất cả.

“Nhưng mà lâu chủ!”

“Tranh chấp giữa Khí Tông cùng Kiếm Tông của Phái Hoa Sơn năm đó hình như là Khí Tông chiến thắng.”

“Nhưng nếu Kiếm Tông của Phái Hoa Sơn có người như Phong Thanh Dương tiền bối thì sao có thể thua Khí Tông được.”

Lúc này có người biết lịch sử của Phái Hoa Sơn lên tiếng.

Lưu Tiêu nói: “Năm đó khi tranh chấp giữa cả hai tông kiếm và khí xảy ra thì Khí Tông kiêng kỵ thực lực của Phong Thanh Dương tiền bối, thế nên trước khi đại chiến xảy ra thì bọn hắn dùng mưu kế để đẩy tiền bối Phong Thanh Dương rời khỏi Hoa Sơn.”

“Đợi đến khi tiền bối Phong Thanh Dương trở về thì Kiếm Tông đã thua một cách triệt để rồi.”

“Nếu năm đó không phải do bọn hắn sử dụng mưu hèn kế bẩn thì hiện tại Hoa Sơn đâu có những chuyện như vừa rồi.”

Lời này vừa dứt thì ai nấy cũng mắng: “Đê tiện!”

“Vô sỉ!”

“Má! Phái Hoa Sơn thật sư quá đê tiện, hèn chi lại đào tạo ra một tên như Nhạc Bất Quần.”

“Thật không biết xấu hổ!”

“Tiền bối Phong Thanh Dương thật bao dung, chứ gặp ta là sợ rằng giận đến mức diệt tông rồi.”

May mà ở đây không có người của Phái Hoa Sơn, nếu không thì chắc bị mắng đến độn thổ rồi.

“Còn Độc Cô Cửu Kiếm thì sao? Lâu chủ ngươi chưa nói đến lai lịch của Độc Cô Cửu Kiếm mà Phong Thanh Dương truyền cho Lệnh Hồ Xung có lai lịch ra sao.”

Đối với Độc Cô Cửu Kiếm thì Vương Ngữ Yên vẫn nhớ mãi không quên, nhìn Lưu Tiêu bằng ánh mắt nóng rực.

Nàng có trực giác rằng đây sẽ là một môn thần kỹ kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu.

Bởi vì ngay cả nhà nàng là Lang Hoàn Phúc Địa còn không có bất kỳ tin tức gì về môn võ công này thì có thể thấy được sự bất phàm của nó rồi.

Ai nấy đều nóng mắt nhìn về phía Lưu Tiêu

Tuyệt kỹ của một vị Kiếm Đạo Đại Tông Sư, không biết sẽ mạnh mẽ ra sao.

Chỉ riêng bốn chữ “Độc Cô Cửu Kiếm” này thôi đã khiến bọn họ chấn động rồi.

Lưu Tiêu nói: “Nói đến Độc Cô Cửu Kiếm thì không thể không nói đến một vị tiền bối có Kiếm Đạo đạt đến cảnh giới hận đời vô đối ( hận trên đời không tìm được đối thủ ) , hắn là người sáng chế ra môn kiếm pháp thần diệu vô song Độc Cô Cửu Kiếm này.”

Mọi người lại tiếp tục bị giật mình bởi những lời miêu tả của Lưu Tiêu.

Bọn họ vừa nghe được gì?

Đạt tới cảnh giới Kiếm Đạo hận đời vô đối!

Hai chữ vô đối này thật sự quá kinh khủng, quá doạ người.

Ngay cả Kiếm Đạo Đại Tông Sư, hoặc là Kiếm Thánh cũng không dám dùng bốn chữ hận đời vô đối để tự miêu tả mình.

Nhìn khắp cả lịch sử của Cửu Châu thì không có mấy ai xứng đáng để dùng bốn từ hận đời vô đối để miêu tả cả.

Bọn hắn không thể tượng tưởng được tiền bối sáng lập ra Độc Cô Cửu Kiếm này đã đạt tới cảnh giới Kiếm Đạo cao thâm ra sao mới có thể khiến lâu chủ sử dụng bốn từ hận đời vô đối để hình dung,

Trong Thiên Cơ Lâu đều là tiếng hít sâu.

Kiếm pháp của một vị tiền bối đạt tới cảnh giới Kiếm Đạo hận đời vô đối, khó trách tiền bối Phong Thanh Dương sẽ trở thành một vị Kiếm Đạo Đại Tông Sư.

Không có gì bất ngờ!

“Lâu chủ, vị tiền bối này là thần thánh phương nào thế, mong lâu chủ phổ cập!”

“Mẹ, ta bị lâu chủ doạ đến bây giờ mới tỉnh, vị tiền bối này rốt cuộc có phong thái tuyệt thế ra sao mà lại được lâu chủ tôn sùng như thế.”

“Moá, lần đầu tiên ta thấy lâu chủ tôn sùng một ai đó.”

“Ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng, Cửu Châu lại có người như vậy sao, thế mà ta chưa từng nghe nói.”

...

Trong Thiên Cơ Lâu ai cũng choáng váng trước lượng tin tức vừa rồi, ai ai cũng đang tượng tưởng ra phong thái của bị tiền bối kia rốt cuộc ra sao mà lâu chủ lại diễn tả hắn như vậy.

“Lâu chủ, đừng lề mêt nữa, nói mau đi!”

Đường đường là thái tử Đại Tống mà lúc này cũng đứng ngồi không yên.

“Lâu chủ, nếu như ngươi tiếp tục thừa nước đục thả câu thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Triệu Mẫn uy hiếp một câu, nàng sợ rằng Lưu Tiêu sẽ nói một câu: “Nếu muốn biết thì chờ bảng danh sách tiếp theo.”

“Lâu chủ nói mau, nếu không đêm nay ta sẽ mất ngủ mất.”

Vương Ngữ Yên nói khẽ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 28%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)