Sau một lát thì Lưu Tiêu cũng ăn cơm xong, có người chỉ vào Thiên Cơ Bản, hỏi Lưu Tiêu xem đây là thứ gì.
Sáng sớm vừa dậy bọn hắn đã thấy thứ này treo trong Thiên Có Lâu rồi, nhưng không ai biết tác dụng của thứ này là dùng để làm gì cả.
Lưu Tiêu nói: “Cái này gọi là Thiên Cơ Bản, là một đồ vật mà Thiên Cơ Lâu ta dùng để công bố tin thức thôi.”
“Mỗi ngày chúng ta sẽ công bố một đại sự xảy ra trên khắp Cửu Châu ở đây, dùng để chứng minh năng lực tình báo của chúng ta.”
Mỗi ngày công bố một đại sự để phô ra năng lực tình báo! Vô số người khi nghe tin này thì đều hứng thú vô cùng, nhìn sang Thiên Cơ Bản.
“Lâu chủ, lúc nào sẽ công bố tin tức vậy?”
Có người tò mò.
“Sắp rồi!”
Lưu Tiêu tính toán một tý.
Một khắc sau thì trên nền của Thiên Cơ Bản bỗng xuất hiện vài hàng chữ.
“Đại Tông Sư đang ẩn cư Phong Thanh Dương dạy tuyệt kỹ Độc Cô Cửu Kiếm cho đại đệ tử Phái Hoa Sơn là Lệnh Hồ Xung”
Một màn thần kỳ như thế khiến cả Thiên Cơ Lâu chìm vào yên lặng, nghe được cả tiếng kim rơi, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.
Một giây sau phản ứng lại thì bị tin tức trên Thiên Cơ Bản làm kinh ngạc tiếp.
Đại Tông Sư!
Lại còn là Đại Tông Sư đang ẩn cư!
Quả nhiên Cửu Châu tàng long ngoạ hổ quá nhiều, rất nhiều Đại Tông Sư vẫn chưa xuất đầu lộ diện.
Chắc là do hôm đó bị mình mắng một trận nên tên Lệnh Hồ Xung này quay về, được Phong Thanh Dương xem trọng rồi chủ động xuất đầu để dạy Độc Cô Cửu Kiếm cho tên đệ tử Hoa Sơn này của hắn.
Đúng là danh xưng khí vận chi tử không phải là trưng cho đẹp.
Cùng lúc đó Thiên Cơ Lâu bùng nổ.
“Moá! Ta chưa từng nghe nói qua tên Đại Tông Sư này!”
“Tên gia hoả tam quan bất chính như Lệnh Hồ Xung sao lại có vận khí lớn như vậy.”
“Có vị đại lão nào biết Đại Tông Sư Phong Thanh Dương này là ai không, xin phổ cập kiến thức một tý.”
“Cầu ai đó phổ cập cho ta tuyệt kỹ Độc Cô Cửu Kiếm này với, cái tên này quá bảnh rồi!”
“Sao lại không có Đại Tông Sư nào thu ta làm đồ đệ thế?”
...
Một vị Đại Tông Sư lạ mặt xuất hiện có thể gây ra oanh động lớn ra sao?
Như là một ngọn núi lửa phun trào vậy, không ai bình tĩnh được.
“Vậy mà ta không biết ai là Phong Thanh Dương cả!”
Thiên Cơ Lão Nhân dù chuyên về tình báo nhưng cũng không biết đây là ai, lại bị đả kích trầm trọng.
“Trên thế gian lại còn một vị cao thủ Đại Tông Sư ẩn cư sao, tra cho ta, nhất định phải tra cho được!”
Thái tử Đại Tống Hoàng Triều lúc này đang ra lệnh cho Tứ Đại Danh Bộ, kêu bọn hắn điều tra tin tức này.
Triệu Mẫn đứng kế cũng đưa ra một mệnh lệnh giống vậy.
“Nhanh đưa tin này cho Tiểu Hoàng Đế, khiến hắn điều tra và tìm cho ra Đại Tông Sư Phong Thanh Dương.”
Vi Tiểu Bảo kích động vô cùng, nhờ Song Nhi đi tìm mật thám của Đại Thanh Hoàng Triều để thông báo.
“Phiền toái lớn!”
Vẻ mặt của Tả Lãnh Thiền âm trầm vô cùng, cả người toả ra hàn khí lạnh như băng.
“Tên Lệnh Hồ Xung này lại được một vị Đại Tông Sư xem trọng, truyền thụ Thần Kỹ sao.”
Hắn đang muốn nhất thống Ngũ Nhạc, hợp lại làm một, nên bây giờ còn đang phái người truy sát Nhạc Bất Quần.
Nếu như tên Lệnh Hồ Xung này mời tên Đại Tông Sư xa lạ này xuất thủ thì có thể nghiền nát Phái Tung Sơn của hắn thành mảnh nhỏ một cách dễ dàng.
Giờ khắc này cả Thiên Cơ Lâu đều nháo nhào lên vì sự xuất hiện của Phong Thanh Dương, ở đâu cũng là tiếng kinh hô.
“Cầu lâu chủ phổ cập cho chúng ta biết Phong Thanh Dương là ai!”
“Cầu lâu chủ phổ cập cho chúng ta biết Phong Thanh Dương là ai!”
Sau đó tất cả mọi người đều đồng thanh hô to Lưu Tiêu, muốn hắn phổ cập cho tất cả về Độc Cô Cửu Kiếm cùng Phong Thanh Dương.
Ngay cả những người như thái tử Nam Tống, Triệu Mẫn, Tả Lãnh Thiền cũng gia nhập hàng ngũ những người yêu cầu lâu chủ kể chuyện này.
“Độc Cô Cửu Kiếm sao! Ta chưa từng nghe nói qua.”
Vương Ngữ Yên nhăn mày, suy tư tỉ mỉ, hoàn toàn không có bất kỳ tin tức nào liên quan đến Độc Cô Cửu Kiếm cả.
Lúc này Lưu Tiêu đang được tất cả mọi người chú ý, ai ai đều nhìn hắn với ánh mắt đầy mong đợi.
Không ai là không muốn nghe tin tức về Đại Tông Sư từ miệng hắn cả.
Nhiều người đang tu luyện trong phòng thì nghe tiếng ồn ở dưới mới mở cửa chạy ra xem thử.
Chớp mắt Thiên Cơ Lâu đã không còn bất kỳ chỗ nào để đứng, nhìn sang đâu đâu cũng là người.
Chỉ có thời điểm Lưu Tiêu sắp công bố một bí văn nào ra thì trong Thiên Cơ Lâu mới náo nhiệt được như thế.
Bên ngoài Thiên Cơ Lâu lúc này cũng đã xuất hiện không ít người đứng hóng hớt.
“Mang rượu lên!”
“Ha ha, mỗi lần lâu chủ muốn công bố một bí mật gì mà không có rượu thì đúng là thất sách quá.”
“Lâm Bình Chi, mang một bình Nữ Nhi Hồng thượng hạng lên cho lâu chủ của ngươi, tính tiền cho ta!”
Vi Tiểu Bảo hô lớn, sợ rằng một lát Lưu Tiêu chỉ lo kể chuyện mà quên uống rượu.
“Đem một vài đồ nhắm lên luôn, tiền cứ tính cho ta!”
Triệu Mẫn cũng mở lời.
Thiên Cơ Lão Nhân thấy thế thì hâm mộ đỏ con mắt.
Cả đời hắn kể chuyện, chừa từng được đãi ngộ như vậy nữa.
Thấy mọi người ai nấy đều nhiệt tình như vật thì Lưu Tiêu gằng giọng, lên tiếng: “Ban đầu ta tính sẽ tuyên bố và nói về Phong Thanh Dương tiền bối trong một bảng danh sách sắp tới.”
“Nhưng hôm nay Thiên Cơ Bản lai lộ tin tức về hắn ra thì ta cũng đành nói một ít thông tin về Phong Thanh Dương tiền bối này.”
Lời này vừa dứt thì vô số người vỗ tay reo hò cho Lưu Tiêu.
“Lâu chủ quá tốt rồi!”
“Lâu chủ thật sự có thể thông cảm được với chúng ta, đa tạ.”
Lưu Tiêu nói tiếp: “ Phong Thanh Dương tiền bối không phải là một Đại Tông Sư bình thường!”
“Hắn! Là một vị Kiếm Đạo Đại Tông Sư!”
Oanh!
Lại là một vị Kiếm Đạo Đại Tông Sư sao!
Vô số người khi nghe tin tức này thì hoảng sợ không ngớt, chấn động liên tục.
Phải biết rằng bất kỳ ai có thể đạt đến Kiếm Đạo Đại Tông Sư thì đều là người có cảnh giới Kiếm Đạo thông thần rồi.
Bất kỳ Kiếm Đạo Đại Tông Sư nào đều có sức chiến đấu siêu việt người cùng cấp rất nhiều, thậm chí còn có thể đánh thắng được người có cảnh giới cao hơn mình.
Ai nấy đều là người có thiên tư trác tuyệt cả.
Đại Tông Sư bình thường không thể nào sánh ngang được với bọn hắn.