Sơn cốc mà Độc Cô Kiếm Thánh đang ẩn cư.
Thành chủ của Vô Song Thành, Độc Cô Nhất Phương mang theo Vô Song Âm Dương Kiếm chạy tới đây một cách vội vã.
“Đại ca!”
Thấy đại ca của mình thì Độc Cô Nhất Phương vội hành lễ.
“Ta đã ẩn cư rồi, không phải ta đã nói nếu như không có đại sự thì đừng kiếm sao.”
Độc Cô Kiếm hơi bất mãn một tý, khí thế khủng bố mà y toả ra khiến Độc Cô Nhất Phương chảy mồ hôi lạnh đầy đầu.
Độc Cô Nhất Phương nói vội: “Đại ca, là có việc gấp thật, có liên quan đến Thiên Cơ Lâu.”
Ánh mắt Độc Cô Kiếm khựng lại: “Ta đã không còn quan tâm đến chuyện của giang hồ nữa rồi, Thiên Cơ Lâu thì có liên quan gì đến ta chứ.”
Độc Cô Nhất Phương khẩn trương, biết là mình đã nói sai.
Hắn giải thích: “Không phải, là do tin tức truyền ra từ Thiên Cơ Lâu có liên quan tới ngươi, ngươi cứ nhìn trước đi rồi nói.”
Nói xong thì hắn vội vã đưa một tờ giấy cho Độc Cô Kiếm.
Độc Cô Kiếm cố gắng nhịn một tý, bắt đầu nhìn.
“Võ Kỹ Thiên Bảng?”
Độc Cô Kiếm Thánh chấn động trong lòng: “Thật cuồng vọng, lại dám xếp hạng cho tất cả tuyệt kỹ trên thiên hạ sao.”
Hắn nhìn tiếp.
Trừ những võ kỹ Kiếm Pháp thì hắn đều lướt qua cả.
“Mạc Danh Kiếm Pháp? Thiên Cơ Lâu cũng có mắt nhìn đấy, biết nguyên nhân vì sao năm đó ta thua Vô Danh.”
“Lưỡng Cực Kiếm Pháp, được, bổn toạ chờ ngươi đến khiêu chiến.”
“Thái Cực Kiếm Pháp của Trương Tam Phong sao, phòng ngự thiên hạ vô song? Có thể đỡ được Thánh Linh Kiếm Pháp của ta không?”
“Độc Cô Cửu Kiếm của Cầu Bại lão tổ chỉ xếp hạng này thôi sao.”
“Cũng đúng, ban đầu Độc Cô lão tổ sáng tạo ra Độc Cô Cửu Kiếm chỉ trọng kỹ xảo, tâm pháp thật sự không cao thâm tý nào.”
“Thánh Linh Kiếm Pháp của ta vậy mà xếp thứ 5 sao.”
Bỗng đồng tử của Độc Cô Kiếm co lại.
Bởi vì hắn đã thấy được đánh giá của lâu chủ Thiên Cơ Lâu đối với Thánh Linh Kiếm Pháp, cùng với việc phương hướng tiếp theo của Kiếm thứ 23.
Đánh giá này tuy chỉ là vài chữ viết đơn giản.
Nhưng trong mắt Độc Cô Kiếm, người đau khổ nghiên cứu Kiếm thứ 23 thì đây như một chân lý, sở hữu ma lực vô cùng, trong nháy mắt chúng như hoá thành từng ký tự huyền ảo, in sâu vào tâm thần của hắn.
Độc Cô Kiếm dại ra: “Lực cùng kỹ đã tới giới hạn.”
“Nguyên Thần!”
“Tinh Thần!”
“Thi triển kiếm thuật trên tinh thần!”
“Dung nhập tinh thần vào kiếm thuật...”
Độc Cô Kiếm đã quên hết tất cả, trong mắt hắn lúc này chỉ có kiếm thuật mà thôi.
Hắn bắt đầu có ý tưởng.
Từ bên ngoài nhìn vào thì xung quanh Độc Cô Kiếm như có một lực lượng gì đấy đang ngăn cách xung quanh, vặn vẹo hư không, hư ảo cực độ.
Thần quang lập loè toả ra từ trên người hắn.
Phốc!
Một âm thanh vỡ vụn vang lên, vạn vật xung quanh Độc Cô Kiếm nát bấy, tất cả mọi thứ đều bị kiếm ý khủng bố huỷ diệt.
Khí thế khủng bố tới nổi khiến Độc Cô Nhất Phương bay thẳng ra ngoài, miệng ngậm tiên huyết.
Y phải vận chuyển chân khí mấy vòng mới có thể bức được kiếm khí trong người ra ngoài.
“Kiếm ý thật là khủng khiếp, như có thể huỷ diệt toàn bộ sự vật, chuyên để phá huỷ sinh cơ.”
Độc Cô Nhất Phương hoảng sợ.
Bỗng hắn phát hiện những kinh mạch vừa bị kiếm khí xâm lấn thì đều như khô hạn.
“Quả nhiên đại ca có cảm ngộ!”
Độc Cô Nhất Phương thấy vậy không những không sợ mà trái lại còn mừng, vẻ mặt cuồng nhiệt.
Y không dám quấy nhiễu đại ca mình nữa, nhẹ lùi ra, kiên nhẫn chờ đợi.
...
Anh Hùng Lâu!
Vô Danh nhìn Võ Kỹ Thiên Bảng trong tay với vẻ mặt kinh hãi.
“Thế gian lại có kiếm pháp kinh khủng hơn Vạn Kiếm Quy Tông sao.”
Vạn Kiếm Quy Tông đã cực kỳ biến thái rồi.
Ngay cả người được khen là Võ Lâm Thần Thoại như hắn mà bây giờ vẫn chưa thể nhập môn được.
Nhưng mà môn kiếm pháp Khuynh Thành Chi Luyến này lại còn biến thái hơn Vạn Kiếm Quy Tông.
Không có tâm pháp khẩu quyết, không có kiếm chiêu hay kiếm thức gì cả, cũng không có kiếm phổ.
Kiếm pháp như vậy thì sao mà có thể lĩnh ngộ chứ? Vô Danh chỉ nghĩ thôi đã thấy nhức đầu rồi.
Kiếm pháp này trừ cái tên thì hoàn toàn không có thông tin gì.
“Lâu chủ Thiên Cơ Lâu này quả thực ghê gớm, lại có thể nhìn thấu được phương hướng phát triển của Kiếm thứ 23.”
Xem ra tu vi Kiếm Đạo của đối phương không thua gì ta, thậm chí còn hơn.
Gần đây nhờ sự dẫn dắt từ Kiếm Đạo của Độc Cô Cầu Bại, nên hắn mới có thể nhìn thấu hướng tiếp theo của Kiếm thứ 23, nhưng không ngờ lâu chủ Thiên Cơ Lâu lại có thể nói thẳng ra một cách nhẹ nhàng như vậy.
“Chiến Thần Tháp sao? Ta nên tới đó xem một tý hay không?”
“Nếu như có thể chiến đấu trong nơi thần kỳ như Chiến Thần Tháp thì không chừng ta có thể nhập môn được Vạn Kiếm Quy Tông.”
Vô Danh rất quấn quýt.
Hắn không muốn đặt chân vào giang hồ nữa.
Hắn là Thiên Sát Cô Tinh, đụng ai thì người đó không may, khi vừa đặt chân lên giang hồ thì từ đó trở đi ngày nào cũng có đổ máu.
Sau khi rời khỏi giang hồ thì võ lâm quả nhiên trở nên yên tĩnh không ít.
Hắn sợ rằng một khi mình bước ra khỏi Anh Hùng Lâu thì giang hồ lại dậy sóng.
...
Tây Hồ Sơn Trang!
“Rốt cuộc ta cũng tự do rồi!”
Tiếng rống to lớn vang lên như sấm sét giữa trời quang.
Một lão đầu tóc tai bù xù nhảy ra khỏi hồ, chân khí xao động.
Đây chính là Nhậm Ngã Hành, người mà Nhậm Doanh Doanh vừa cứu sau khi mua tin tức từ Thiên Cơ Lâu.
“Đông Phương Bất Bại, người chờ đó cho ta, ta sắp tính sổ với ngươi rồi.”
Nhậm Ngã Hành rống to, phóng thích tất cả khí cơ của bản thân ra ngoài, khiến phòng ốc xung quanh đung đưa liên tục.