“Ý của lâu chủ, Đằng Cách Ni Nhĩ, người sáng tạo kiếm pháp vẫn còn sống ư?”
Kinh Vô Mệnh không nhịn được hỏi.
Mọi người đều là kiếm tu, hắn không nhịn được muốn gặp thử vị cao nhân kiếm đạo này.
Lưu Tiêu gật đầu: “Vẫn còn sống, hơn nữa còn rất trẻ.”
“Không lâu sau, chờ Lưỡng Cực Kiếm Pháp của Đằng Cách Ni Nhĩ hoàn thiện thêm lần nữa, hắn sẽ đến Cửu Châu, khiêu chiến cao thủ kiếm đạo ở mọi nơi.”
Rất nhiều người phấn khích, kỳ tài như vậy, chỉ ẩn cư trong thâm sơn thì quá đáng tiếc.
“Ta chờ hắn!”
Kinh Vô Mệnh lạnh lùng phun ra ba chữ.
Hắn là một kiếm si, đương nhiên là hy vọng có thể đánh một trận với dạng thiên tài như Đằng Cách Ni Nhĩ.
A Phi cũng lộ ra vẻ muốn thử.
Lưu Tiêu trợn tròn trắng.
“Nghĩ gì thế? Ngươi còn kém xa, sao Đằng Cách Ni Nhĩ có thể tới khiêu chiến loại tiểu kiếm khách như ngươi chứ.”
Mấy chục năm sau, có lẽ ngươi mới có tư cách đánh với Đằng Cách Ni Nhĩ một trận.
Lưu Tiêu thầm nghĩ.
Bởi vì giờ khắc này, tuy Đằng Cách Ni Nhĩ còn chưa xuất thế, nhưng cũng một vị kiếm đạo Đại Tông Sư.
Làm sao có thể tới khiêu chiến Kinh Vô Mệnh.
Loại kiếm khách như Kinh Vô Mệnh, hoàn toàn không khiến Đằng Cách Ni Nhĩ nảy sinh tí hứng thú nào.
Kinh Vô Mệnh suýt chút nữa thổ huyết!
Mình đã là kiếm đạo Tông Sư, vậy mà vẫn chỉ là tiểu kiếm khách.
Điều này cũng quá đả kích người.
“Quá khoa trương!”
“Kinh Vô Mệnh cũng không có tư cách đánh một trận ư?”
“Vãi chưởng, vị Đằng Cách Ni Nhĩ này sợ là muốn nghịch thiên.”
Mọi người tặc lưỡi, bị lời nói của Lưu Tiêu làm kinh hãi.
Lưu Tiêu chờ những người này tiêu hóa xong, mới tiếp tục nói: “Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 23, Sáng Đao.”
“Sáng Đao chính là cao thủ đao đạo ở Nguyên Châu, tuyệt học của Đệ Tam Trư Hoàng, uy lực, ta tin các ngươi đều nghe nói qua.”
Mọi người theo bản năng gật đầu.
Đệ Nhất Tà Hoàng thoái ẩn, Đệ Nhị Đao Hoàng ẩn cư, chỉ có Đệ Tam Trư Hoàng, là còn thường xuyên đi lại trong chốn giang hồ.
Đại danh của hắn, cả Cửu Châu đều biết.
Thiên Cơ Lão Nhân nói: “Có người nói mấy năm trước, Thiên Đao Tống Khuyết từng hành tẩu đến Nguyên Châu, muốn phân tranh cao thấp với Đệ Tam Trư Hoàng, Đệ Tam Trư Hoàng lại chỉ né tránh không chiến.”
Dứt lời, Thiên Cơ Lão Nhân làm ra vẻ đáng tiếc.
Lúc đó cũng không biết có bao nhiêu nhân sĩ võ lâm ở Cửu Châu mạo hiểm đi tới vùng đất nguy hiểm nhất - Nguyên Châu, muốn quan sát trận đại chiến giữa Tống Khuyết và Trư Hoàng.
Đáng tiếc là, sau cùng thì Tống Khuyết không có tìm thấy Trư Hoàng.
“Tiếc thật đấy, hai người đều là cao thủ đao đạo tuyệt đỉnh đương thời ở Cửu Châu.”
“Nếu đánh một trận, chắc chắn sẽ là thịnh thế của võ lâm, tiếc là Trư Hoàng hình như sợ Tống Khuyết.”
Vẻ mặt của Thượng Quan Hải Đường tiếc hận.
Nàng cũng đi Nguyên Châu để quan chiến, nhưng tiếc là đại chiến không có xảy ra.
“Lâu chủ, vị Trư Hoàng này, so với Tống Khuyết thì như thế nào?”
“Có phải vì hắn không bằng Tống Khuyết, nên mới né tránh không chiến hay không?”
Chu Vô Thị thỉnh giáo.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nóng mắt nhìn về phía Lưu Tiêu.
Mặc dù đại chiến chưa có xảy ra, nhưng lấy uy tín của Thiên Cơ Lâu, tất nhiên là sẽ biết giữa Tống Khuyết và Trư Hoàng ai mạnh ai yếu.
Lưu Tiêu lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu!”
“Vị Trư Hoàng này, trời sinh tính tình hào hiệp, thích mỹ thực nhất, nên mới giành được mỹ danh Trư Hoàng.”
“Hắn luyện võ, là vì ăn toàn bộ mỹ thực trên đời, cũng không phải là vì sát phạt.”
“Sáng Đao của hắn, càng là tuyệt học bất thế, nếu có thể chăm chỉ tiềm tu, Đệ Nhị Đao Hoàng đều không phải là đối thủ của hắn.”
“Nhưng nếu muốn hắn vì tập trung cho Sáng Đao mà từ bỏ mỹ thực, thì tuyệt đối là bất khả thi.”
“Tâm tính như vậy, hắn đương nhiên sẽ không đánh với Tống Khuyết một trận.”
Mọi người chấn động ngay tại chỗ.
“Vãi chưởng! Thật không ngờ lâu chủ đánh giá Trư Hoàng cao đến vậy.”
“Trư Hoàng ghê gớm đến thế cơ à? Tùy tiện tu luyện một xíu mà đã lợi hại vậy rồi, nếu chăm chỉ nữa thì sẽ thế nào đây.”
“Thì ra là thế, mỹ thực không ngon sao? Đánh nhau với Tống Khuyết thì có ý nghĩa gì chứ.”
Vi Tiểu Bảo nói: “Trư Hoàng tiền bối, cũng là người trong đồng đạo!”
“Nếu bảo ta từ bỏ mỹ nữ để học võ, thì ta thà tình nguyện bỏ học còn hơn.“
Lời hắn nói, đương nhiên là khiến những người ở đây đều coi thường.
“Thứ ảo tưởng!”
“Tên cặn bã!”
“Ngươi dựa vào cái gì mà so sánh mình với Trư Hoàng.”
“Đúng đấy, Trư Hoàng tùy tiện luyện võ một chút, đã là cao thủ đao đạo xếp thứ 3.”
“Còn ngươi thì sao? Cũng tùy tiện luyện võ một xíu, nhưng ngay cả Tam Lưu võ giả cũng không bằng.”
“Đừng có sỉ nhục Trư Hoàng!”
Vi Tiểu Bảo bị chửi bới một phen, chửi tới nổi không còn mặt mũi, suýt chút nữa tự kỷ.
“Vãi chưởng! Đám súc sinh các ngươi, lâu chủ cũng như thế kìa, tại sao các ngươi chỉ mắng mỗi mình ta, chẳng phải cũng nên mắng lâu chủ đi chứ?”
Vi Tiểu Bảo xấu hổ và tức gần chết.
“Mẹ nó! Ngươi hết sỉ nhục Trư Hoàng, giờ lại quay sang sỉ nhục lâu chủ nữa à?”
“Ngươi đúng là tên mặt dày, ngươi có thể so sánh với lâu chủ sao?”
“Vi Tước Gia, tự lượng sức mình.”
“Đầu óc của Vi Tước Gia ngươi có vấn đề à, lâu chủ có thực lực đó, nên được kêu là phong lưu, còn đối với loại người kém cỏi như ngươi, thì được kêu là ảo tưởng.”
Lại một trận chửi bới, Vi Tiểu Bảo đành phải ngoan ngoãn câm miệng.
Bọn hai mặt này, quả thực là hết nói nổi.
“Lâu chủ, ngươi còn chưa nói Trư Hoàng và Thiên Đao Tống Khuyết, đến tột cùng là ai mạnh ai yếu kìa.”
Có người nhắc nhở Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu nói: “Bọn họ ai mạnh ai yếu, tạm thời sẽ không tiết lộ.”
“Sau này, Thiên Cơ Lâu sẽ công bố bảng xếp hạng đao đạo.”
“Đến lúc đó, các ngươi sẽ biết Trư Hoàng và Tống Khuyết, đến tột cùng là ai hơn một bậc.”
“Chúng ta nên tiếp tục Võ Kỹ Thiên Bảng thôi.”
Mọi người đành phải nhịn sự hiếu kỳ trong lòng.
“Võ Kỹ Thiên Bảng hạng 22, Thực Nhật Kiếm Phổ.”
“Võ kỹ này được xưng là nửa đời vô địch, là tuyệt học gia truyền của Nam Lân Kiếm Thủ Đoạn Soái.”
“Những người biết Nam Lân Kiếm Thủ, đương nhiên là biết sự kinh khủng của kiếm pháp này.”
Vậy mà là tuyệt học gia truyền của Nam Lân Kiếm Thủ.
Mọi người đều gật đầu.
Tuy Nam Lân Kiếm Thủ đã biến mất vài thập niên, nhưng uy danh của hắn, Cửu Châu vẫn còn được lan truyền rộng rãi.