Bây giờ Nhạc Bất Quần chạy trối chết, Hoa Sơn to lớn như vậy dựa vào một mình nàng chèo chống.
Còn về đại đệ tử Lệnh Hồ Xung, ban đầu tưởng rằng sau khi được Đại Tông Sư Phong Thanh Dương truyền thụ tuyệt học, thì sẽ giương cao lá cờ của Hoa Sơn Phái.
Nào ngờ sau khi nhân gia học xong, thì lại phủi mông biến mất khỏi Hoa Sơn.
Còn trượng phu Nhạc Bất Quần, sau khi những bí mật kia bị bại lộ, thái độ của Ninh Trung Tắc đối với Nhạc Bất Quần cũng không còn như trước.
Đương nhiên!
Cơi như hắn muốn quản, cũng không có thực lực đó.
“Các ngươi nhớ kỹ, cần phải cướp tuyệt học trên Tâm Pháp Thiên Bảng!”
Nàng động lòng trước thần công trong Chiến Thần Tháp.
Ban đầu nàng không có ý định để cho đệ tử của Hoa Sơn Phái đi Thiên Cơ Lâu, dù sao Lâm Bình Chi đã gia nhập Thiên Cơ Lâu, Hoa Sơn Phái cũng không muốn hại nhân gia.
Thế nhưng thần công trong Chiến Thần Tháp, thật sự là có sức hút quá lớn.
Nàng nghĩ, nếu Hoa Sơn Phái có một bản thần công tuyệt thế, thì sao Nhạc Bất Quần có thể làm ra loại chuyện độc ác này, nếu có một bộ Tâm Pháp Thiên Bảng thì sao Nhạc Bất Quần lại chém giết trẻ con.
“Nương, ngươi yên tâm! Ta nhất định sẽ trở thành Ngũ Tinh Chiến Thần.”
Nhạc Linh San quơ nắm đấm nhỏ lên.
Nàng căn bản không biết độ khó của Ngũ Tinh Chiến Thần rốt cuộc là lớn tới cỡ nào.
Hoa Gian Phái!
“Thật là bạo tay!”
Tà Vương Thạch Chi Hiên bị chấn động bởi tin tức mới nhất của Thiên Cơ Lâu.
Nhiều tâm pháp trên Thiên Bảng nói cầm là cầm ra, hắn đều bị rung động bởi sự bạo tay của Thiên Cơ Lâu.
“Thế nhưng độ khó này, cũng có chút biến thái!”
“Thậm chí kể cả lão nhân như Thiên Cơ Lão Nhân, cũng chỉ là Nhị Tinh Chiến Thần.”
Nghe xong tin tức, Thạch Chi Hiên không khỏi hít một hơi thật sâu.
Thiên Cơ Lão Nhân chính là nhân vật số một, hắn biết điều này, thậm chí hai người còn có chút giao tình.
“Đổi lại là ta, có lòng tin đạt được Tam Tinh Chiến Thần, còn cao tới đâu thì chỉ có thể chờ xem tình hình.”
Dựa theo chiến tích của Thiên Cơ Lão Nhân, Thạch Chi Hiên có lòng tin trở thành Tam Tinh Chiến Thần, nhưng hắn cũng không biết mình có thể leo cao tới đâu.
“Thiên Cơ Lâu, xem ra nhất định phải đi thử một chuyến.”
Thạch Chi Hiên đứng ngồi không yên.
Lúc trước cho dù là phòng chế tạo Tông Sư, hay là phòng chữ “thiên”, hắn đều không có hứng thú gì.
Hoa Gian Phái không có phòng chế tạo Tông Sư, nhưng đồ vật tăng tốc độ tu luyện thì vẫn có.
Nhưng hắn muốn võ đạo tiến thêm một bước, trở thành cao thủ Võ Thánh trong truyền thuyết, không còn bận tâm đến cái chết.
Nếu như có thêm lượng lớn tâm pháp trên Thiên Bảng, hắn cảm thấy Võ Thánh vẫn là có hi vọng.
Coi như không phải vì Tâm Pháp Thiên Bảng, thì hắn cũng phải đi xem thử sự thần kỳ của Chiến Thần Tháp.
Đến trình độ như hắn rồi, đã khó tìm thấy đối thủ từ lâu, cao xứ bất thắng hàn ( ý nói vô địch thật tịch mịch, ở trên cao một mình thật lạnh giá ).
Nếu mà Chiến Thần Tháp thật sự có thể cung cấp lượng lớn đối thủ để mình chém giết, bằng vào ngộ tính của mình, coi như không lấy được Tâm Pháp Thiên Bảng, thì cũng chưa hẳn là không thể hoàn thiện Bất Tử Ấn Pháp lần thứ hai.
Bàn giao một số chuyện, Thạch Chi Hiên rất nhanh rời khỏi Hoa Sơn Phái, chạy tới Thiên Cơ Lâu.
Đại Đường Hoàng Triều, Lĩnh Nam.
Ở Lĩnh Nam, Tống gia là bá chủ.
Ma Môn hoành hành thiên hạ, đều muốn tách khỏi chỗ này, không dám làm càn ở đây.
Coi như người của hoàng gia, ở mảnh đất nhỏ Lĩnh Nam này, cũng đều phải thành thành thật thật.
Hết thảy chuyện này, đều là vì tại đây có một nhân vật tuyệt đỉnh không ai sánh bằng, Thiên Đao Tống Khuyết.
Tự phụ như Thạch Chi Hiên, cường hãn như Đại Tông Sư Ninh Đạo Kỳ của Đạo Môn, đều cực kì kiêng kỵ Thiên Đao Tống Khuyết.
Thiên Hạ Đệ Nhất Đao Tống Khuyết, không phải ai cũng dám trêu chọc tồn tại này.
“Chiến Thần Tháp?”
Lúc này, trong mắt Tống Khuyết bừng bừng chiến ý: “Không biết có thể ép ta sử dụng đệ bát đao hay không đây?”
Hắn tự nghĩ ra Thiên Đao Bát Quyết, thế nhưng giao thủ với địch nhân cho tới giờ, người có thể ép hắn sử dụng ra đệ lục đao đều là cao thủ hiếm có trong thiên hạ.
Còn về đệ bát đao, thì xưa giờ chưa từng có ai có tư cách để hắn thi triển ra đao đó.
“Nhưng... Ninh Đạo Kỳ có tư cách này.”
Hắn chính là cao xứ bất thắng hàn!
Một thân đao pháp kinh thiên động địa, nhưng không tìm được một đối thủ nào.
Ong ong....
Phảng phất là cảm ứng được chủ nhân đang sôi trào chiến ý, Thiên Đao bên cạnh Tống Khuyết tự chủ nhảy lên, phát sinh tiếng vang “ong ong”.
Sau một khắc, cũng không thấy Tống Khuyết có bất kỳ động thái gì, Thiên Đao để ở trên bàn liền tự động bay lên, nhẹ nhàng rơi vào trong tay hắn.
Cảnh tượng này, bị người khác nhìn thấy sẽ vô cùng khiếp sợ.
Kỳ cảnh này, Thiên Đao Tống Khuyết tuyệt đối đã đạt đến cảnh giới cao nhất Nhân Đao Hợp Nhất.
“Chiến Thần Tháp? Hy vọng có thể để ta đánh một trận sảng khoái.”
“Thậm chí là đệ cửu đao có hi vọng sẽ hoàn thiện.”
Đao ý trên người Tống Khuyết hừng hực, vào thời khắc này quanh thân hiện lên đao mang nhỏ bé và chằng chịt.
Một con muỗi bay tới, còn chưa tiếp cận Tống Khuyết, liền bị vô số đao mang nhỏ bé ấy cắt thành vô vàn mảnh vụn.
Hắn đi thẳng một mạch, rất nhanh rời khỏi Tống gia.
Khuôn mặt nghiêm túc, bộ dáng như thể muốn sống thì chớ tới gần.