Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng (Dịch)

Chương 181: Đấu giá

Chương Trước Chương Tiếp

Hưu!

Tiếng xé gió vang lên, thân ảnh của Tiêu Phong chớt loé, nháy mắt đã đuổi kịp ba người Độ Ách đang bay ra ngoài.

Bồng bồng bồng!

Hắn đánh ba chưởng liên tiếp ra, không khí vang lên từng hồi nổ mạnh.

Ba người Độ Ách đã kiệt lực từ lâu, sao còn có thể chống đỡ được chưởng lực bá đạo như vậy, nên bị đánh tới mức trọng thương thổ huyết, đập mạnh xuống đất.

“Chúng ta chịu thua!”

Không Văn phương trượng thét to, vội vàng chịu thua cùng chạy tới nâng ba người Độ Ách dậy.

Lúc này sắc mặt của cả ba đã trắng bệch, tóc tai rối bời, chật vật vô cùng.

Bọn hắn nhìn Tiêu Phong với ánh mắt hoảng sợ.

Chưa bao giờ bọn hắn nghĩ tới một viễn cảnh bọn hắn bị một hậu bối Tông Sư hậu kỳ đánh tới mức thê thảm như vậy.

Chỉ ba chưởng thôi đã phá được Kim Cương Phục Ma Khuyên và trọng thương bọn hắn rồi.

...

“Các người đánh tiếp hay là chịu thua?”

Tiêu Phong nhìn ba người Độ Ách, không để ý lời nói của Không Văn

Trên thực thế hắn đã khá nương tay.

Sau khi toàn lực bùng nổ thì 3 chưởng cuối cùng hắn đã có thể chưởng chết ba vị này rồi.

“Sư thúc!”

Không Văn nhắc nhở ba người với vẻ đầy lo lắng, sợ rằng bọn hắn không chịu nhận thua.

“Quả nhiên Tiêu Phong danh bất hư truyền, hôm nay ba huynh đệ chúng ta nhận thua.”

Cuối cùng Độ Ách vẫn phải cúi đầu nhận thua.

Người ta chỉ mới phái một người ra tay thôi mà đã đánh ba người mình tả tơi thế này, nếu đánh tiếp thì chỉ rước lấy nhục mà thôi.

“Sư thúc, chúng ta đi!”

Không Văn thở phào nhẹ nhõm!

“Đi thì được! Nhưng nhớ kỹ lời hứa!”

Lưu Tiêu lên tiếng.

Đánh thua liền đi? Trên đời làm gì có chuyện nào tiện nghi như thế.

Lời hứa gì?

Vẻ mặt Không Văn mê mang.

Sắc mặt của ba người Độ Ách chấn động.

Đánh thua, thì phải đi một bước dập đầu một bước, về tới Thiếu Lâm Đại Nguyên thì thôi.

Bọn hắn không thể nào làm việc như vậy được.

Ba người thầm hiểu ý, cả ba như có thần giao cách cảm.

“A Di Đà Phật!”

Sau khi tụng một tiếng phật hiệu, cả ba ngồi xếp bằng trên đất.

“Trồng nhân được nhân!”

“Trồng quả được quả!”

Lời vừa dứt thì sắc mặt của cả ba như được giải thoát.

“Đừng, sư thúc...”

Không Văn hô to, bởi vì giờ khắc này chân khí của Nửa Bước Đại Tông Sư trong người ba vị sư thúc đang dần trở nên tán loạn, tan rã vô hình.

Cùng lúc đó khí cơ của bọn họ cũng dần ảm đạm như ánh nến đang lụi tàn, đến khi không còn sáng nữa.

Độ Ách, Độ Nan, Độ Kiếp trực tiếp toạ hoá tại trong Thiên Cơ Lâu.

Thấy thế thì Lưu Tiêu đánh giá cao ba người bọn họ một tý.

Không Văn cùng những đệ tử mà hắn mang tới vội vàng ngồi xuống niệm một đoạn kinh văn tiễn ba người Độ Ách.

Chờ sau khi niệm kinh xong thì đám người của Thiếu Lâm bi thống cực độ, sau đó mang xác của ba người Độ Ách rời khỏi, không dám ở đây nữa.

Vài ngày sau thì Thiếu Lâm Đại Nguyên thông báo Phong Sơn năm mươi năm, đệ tử Thiếu Lâm không còn xuất hiện trên giang hồ.

Không ai bất ngờ vì tin tức này cả.

Danh tiếng của Thiếu Lâm đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

Sau khi bị Lưu Tiêu ép thừa nhận cấu kết với Thành Côn thì Thiếu Lâm đã bị cả thế gian phỉ nhổ.

Phong Sơn tị thế là lựa chọn tốt nhất của Thiếu Lâm Đại Nguyên rồi.

Có lẽ năm mươi năm sau giang hồ sẽ quên việc hôm nay.

....

“Một trăm vạn lượng bạc, Minh Giáo ta ra một trăm vạn lượng bạc!”

Biểu tình của Trương Vô Kỵ hơi chút dữ tợn.

Bây giờ đã là lúc bán đấu giá bí mật của Ỷ Thiên Đồ Long.

Hắn không ngờ lại có nhiều người cạnh tranh đến thế, trong thời gian ngắn mà giá cả đã tăng lên một trăm vạn lượng.

Đặc biệt là Ngũ Cường Hoàng Triều, đúng thật là tiền muôn biển bạc, kêu giá mà mắt không thèm nháy tý nào.

Chỉ sau một vài phút đấu giá mà trán hắn đã đổ mồ hôi liên tục, cảm giác bây giờ còn áp lực hơn khi giao thủ với Đại Tông Sư.

“101 vạn!”

Triệu Mẫn từ tốn nói.

Trương Vô Kỵ tức muốn nổ tung, Triệu Mẫn này chuyên môn đối phó với bọn hắn hay sao đấy, chỉ cần Minh Giáo vừa ra giá thì nàng sẽ báo cao hơn một vạn.

Hơn nữa lúc này tiền mà Minh Giáo chuẩn bị sắp hết rồi.

Nếu như tăng tiếp thì bọn hắn sẽ thua mất.

“102 vạn!”

Trương Vô Kỵ trầm giọng: “Đây là ranh giới cuối cùng của Minh Giáo!”

Trương Vô Kỵ biết thật ra là có người đang muốn quấy rối hắn.

“Hiện tại Ỷ Thiên Kiếm đang ở trong tay Minh Giáo ta, ta biết có vài người các ngươi tính sau khi mua được bí mật về Ỷ Thiên Đồ Long rồi mới ra tay cướp đoạt.”

“Tuy nhiên nói cho các ngươi biết là các ngươi sẽ không có cơ hội.”

“Chúng ta đã sắp xếp sẵn một người giữ Ỷ Thiên Kiếm tại Thiên Cơ Lâu vĩnh viễn, nếu như có người nào đủ sức cướp đoạt đồ ở trong Thiên Cơ Lâu thì coi như ta thua, nếu không các ngươi có mua được tin tức này cũng vô dụng thôi.”

Nói xong Trương Vô Kỵ xanh mặt, ngồi xuống.

Trong Thiên Cơ Lâu lúc này cũng an tĩnh lại, rất nhiều người cũng bắt đầu không muốn cạnh tranh nữa.

Bởi vì lời của Trương Vô Thị rất có lý.

Hiện tại Ỷ Thiên Kiếm đã nằm trong tay hắn rồi, chỉ cần hắn để Ỷ Thiên Kiếm tại Thiên Cơ Lâu vĩnh viễn thì bí mật về Ỷ Thiên Đồ Long mà bản thân tốn trăm vạn lượng bạc để mua cũng sẽ trở thành phế vật.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 28%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)