“Không Văn, không được nói!”
Độ Ách mở miệng ngăn căn, không cho Không Văn cứu bọn hắn.
“Ba vị sư thúc, xin lỗi!”
Không Văn cắn răng một cái, xin lỗi Tam Độ.
Ba vị này không thể chết được.
Thiếu Lâm Đại Nguyên chỉ có ba vị cao thủ Nửa Bước Đại Tông Sư như thế này thôi, hắn không thể đứng nhìn Tam Độ bị Thiên Cơ Lâu đánh chết được.
“Biết!”
Không Văn gật đầu: “Lão tăng vô năng, khiến cho xảy ra chuyện ác như thế này, ta sẽ chuộc tội.”
Vẻ mặt Không Văn đau khổ, hắn như đã biết được cảm giác của Trương Ngũ Hiệp khi bị bức tử trên núi Võ Đang năm đó rồi.
Trong nháy mắt thì mặt mũi Tam Độ trắng bệch.
Tự trồng ác quả!
“Thật hay cho danh tiếng Thái Sơn Bắc Đẩu, Thiếu Lâm, thật trơ trẽn!”
Bạch Mi Ưng Vương lúc này cũng bắt đầu cười nhạo.
“Đây là chính đạo hay sao? Dù bọn ta là tà phái nhưng việc gì bọn ta làm đều là làm một cách quang minh chính đại.”
Dương Tiêu phỉ nhổ, nhìn đám người Thiếu Lâm với vẻ mặt đáng ghét.
Vẻ mặt của Diệt Tuyệt Sư Thái tái nhợt.
Bởi vì mọi người ở đây đều nhìn nàng với ánh mắt nhìn người bị thiểu năng.
“Chỉ là hạng người lừa đời lấy tiếng mà thôi!”
“Sau này cố gắng đừng giao du với những tên lừa trọc này nữa, coi chừng bị bán cũng không biết.”
“Loại ác tặc, cưỡng gian rồi giết chết cả nhà của đồ đệ như Thành Côn mà các ngươi cũng bao che, dung túng cho hắn lừa gạt Lục Đại Môn Phái, các ngươi còn là người sao?”
Khắp nơi đều là âm thanh chửi rủa.
Rất nhiều người thất vọng Thiếu Lâm một cách triệt để.
“Sau này Võ Đang không dính dáng gì tới Thiếu Lâm nữa.”
Một âm thang vang dội truyền đến từ xa.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một đám đạo sĩ đeo trường kiếm đi đến.
“Là đám người Đại Sư Bá!”
Trương Vô Kỵ vui vẻ, nháy mắt liền nhận ra âm thanh này là của Tống Viễn Kiều.
Sau một thời gian thì đám người đầu tiên của Võ Đang cũng đã đến Thiên Cơ Lâu.
“Là người của Võ Đang!”
“Mau tránh ra, đừng đụng vào bọn hắn.”
Đoàn người náo động cực kỳ, dồn dập nhường đường cho người của Võ Đnag.
Sau khi Tâm Pháp Thiên Bảng được công bố, Trương Tam Phong cũng trở nên nổi như cồn, hiện tại môn phái có uy danh lớn nhất trên võ lâm không ai khác ngoài Võ Đang.
Đặc biệt là khi lâu chủ Thiên Cơ Lâu tuyên bố hắn cũng bội phục Tam Phong chân nhân vô cùng.
Thế nên cũng có rất nhiều người bội phục Võ Đang.
Từ khi nào Võ Đang có uy danh lớn như thế trên giang hồ vậy? Cảnh tượng trước mắt khiến đám người Tống Viễn Kiều hơi ngơ ngác.
Những nhân sĩ giang hồ này không chỉ cung kính nhường đường cho mình mà ánh mắt bọn hắn cũng có mấy phần lấy lòng trong đó.
Hắn chỉ là một Nửa Bước Tông Sư thôi mà, chưa bao giờ được đãi ngộ như vật cả, thế nên bây giờ có chút thụ sủng nhược khinh.
Còn Không Văn đứng một bên thì như già đi không ít.
Năm đó bức tử Trương Ngũ Hiệp, hôm nay quả nhiên đã nhận được báo ứng rồi.
Sáu môn phái đồng lòng lui tiến.
Tuy nhiên bây giờ Võ Đang phân rõ giới hạn cùng Thiếu Lâm, sợ rằng các môn phái còn lại cũng sẽ noi theo.
Dù việc hôm nay có xử lý ra sao thì kết quả vẫn là kết quả tệ nhất.
Lưu Tiêu không để ý đến đám người Tống Viễn Kiều mà vẫn nhìn chằm chằm ba người Độ Ách.
“Các ngươi không chọn sao, hay là muốn ta chọn dùm các ngươi?”
Không Văn sợ hãi vô cùng, khuôn mặt tái mét.
“Lâu chủ, ngươi...ngươi...”
Hắn định nói là vì sao lâu chủ lại không giữ lời, nhưng sực nhớ lại khi nãy lâu chủ Thiên Cơ Lâu không có hứa hay cam đoan gì cả, chỉ hỏi chuyện của Thành Côn mà thôi.
Không Văn lắp bắp nửa ngày, nhưng cuối cùng lại không thể nói lên lời.
Lưu Tiêu nói: “Chính miệng bọn hắn nói muốn tỷ thí, thì Thiên Cơ Lâu thoả mãn bọn hắn mà thôi.”
Nhìn mười vị Kiếm Đạo Đại Tông Sư đang đứng xung quanh thì ba người Độ Ách như muốn tự sát.
Không Văn lại càng muốn thổ huyết!
Gan của ba vị sư thúc lớn như vậy sao, lại muốn quyết đấu với Đại Tông Sư?
Cuối cùng ba người Độ Ách vẫn chọn ba người Tiêu Phong, Lý Tầm Hoan cùng Cổ Tam Thông.
Còn Thiên Cơ Vệ thì bọn hắn không dám nhìn thẳng nữa chứ đừng nói là quyết đấu.
“Cổ Tam Thông tiền bối, ngài đứng canh giữ cho chúng ta, để ta cùng Lý Tầm Hoan huynh luyện tay một tý.”
Đáy lòng ba người Độ Ách chấn động, thấy được hy vọng.
Nếu như Cổ Tam Thông không ra tay thì bọn hắn còn có thể đấu một trận.
“Được!”
Thấy dáng vẻ nhao nhao muốn thử của Tiêu Phong thì Cổ Tam Thông lui về sau một bước.
Nếu như Tiêu Phong cùng Lý Tầm Hoan không được thì bản thân xuất thủ cũng không muộn.
“Kết trận!”
Độ Ách quát lớn.
Mặc dù chỉ có Lý Tầm Hoan cùng Tiêu Phong xuất trận, tuy nhiên ba người Nửa Bước Đại Tông Sư như bọn hắn không dám thờ ơ tý nào.
Kim Cương Phục Ma Khuyên!
Đâu chính là trận pháp mà ba người Độ Ách tìm hiểu sau ba mươi năm Khổ Thiền, uy lực không ai bằng.
Trong nguyên tác thì dù đối phó với Trương Vô Kỵ có công lực còn hùng hồn hơn bây giờ, thậm chí còn có đám người Bạch Mi Ưng Vương cùng tấn công nhưng vẫn không thể phá được trận này, thậm chí Bạch Mi Ưng Vương còn bị đánh chết nữa.
Cuối cùng Trương Vô Kỵ phải tiến thêm một bước,sau đó liên hợp với Chu Chỉ Nhược mới có thể phá trận pháp này.
Trận pháp này không chỉ có thể dung hợp công lực của ba vị Nửa Bước Đại Tông Sư lại một cách hoàn mỹ, mà kinh khủng hơn là ý niệm của cả ba cũng tương thông, chỉ cần một người nghĩ thì hai người còn lại đều được.
Từ đó uy năng tăng cao, có thể phát huy ra uy lực hơn hẳn công lực của cả ba.