Dừng một chút Lưu Tiêu lại nói: “Thế gian này có Thần Thú.”
“Chia ra làm Thần Long, Phượng Hoàng, Huyền Vũ.”
“Mà trong đó thì Kỳ Huyết của Phượng Hoàng cùng với Huyền Vũ có thể khiến người khác trường sinh bất tử.”
“Còn Long Nguyên của Thần Long thì có thể khiến người khác trường sinh bất lão.”
“Đế Thích Thiên có thể sống mấy nghìn năm là vì hắn đã vô tình ăn được Tinh Huyết của Phượng Hoàng.”
“Nhưng hiện tại Huyền Vũ cùng Phượng Hoàng đã tuyệt tích hết rồi, chỉ còn dư lại một Thần Long trên đời này thôi.”
“Nếu như các ngươi có thể tìm được Thần Long cuối cùng này để giết chết rồi ăn Tinh Nguyên của nó, vậy thì sẽ có thể trường sinh bất lão rồi.”
Thiên Cơ Lâu yên tĩnh rới cực độ, nghe được cả tiếng kim rơi.
Mọi người đều bị tin tức mà Lưu Tiêu vừa nói làm giật mình.
“Không ngờ những truyền thuyết đó lại là thật, trên đời này thật sự có thần thú sao!”
Thiên Cơ Lão Nhân hít vào một hơi, thế gian quan của hắn đã bị lật đổ.
“Thực sự có thể dựa vào ngoại vật để trở nên trường sinh sao.”
Hơi thở của Chu Vô Thị nặng nề, bắt đầu trở nên gấp gáp.
“Moá ơi! Tước gia cũng muốn trường sinh, vậy thì có thể chơi mỹ nữ mãi mãi rồi!”
Hai mắt Vi Tiểu Bảo toả sáng, phảng phất như phát hiện ra một vùng đất mới.
“Mê gái!”
“Tên cặn bã nhà ngươi!”
“Bại hoại!”
“Rác rưởi!”
Lời của Vi Tiểu Bảo vừa dứt thì mọi người xung quanh đều mắng chửi.
Những nữ nhân trong Thiên Cơ Lâu thì nhìn y với ánh mắt sắc bén vô cùng.
Vi Tiểu Bảo cứng cổ lên cãi: “Đừng nói Tước gia như thế, nếu như các ngươi trường sinh thì các ngươi có muốn chơi thêm nhiều nữ nhân không.”
Chúng ta muốn chứ!
Nhưng ai lại đi nói thẳng ra như tên ngốc nhà ngươi đâu.
“Lâu chủ, Thần Long chắc rất khó giết phải không!”
Trong mắt Cổ Tam Thông có quang mang xẹt qua.
Ngay cả hắn cũng bị hấp dẫn bởi hai chữ “Trường Sinh”
Lưu Tiêu gật đầu: “Mấy nghìn năm qua có không ít người muốn Đồ Long, nhưng tất cả đều đã trở thành thức ăn của Thần Long.”
Lần này thì mọi người dần dần tĩnh táo lại.
Đây chính là Thần Thú đó, sống mấy nghìn năm, không phải là con cá, con tôm mà ai cũng có thể giết.
Nếu như dễ giết như vậy thì sợ rằng mọi người đã đổ xô đi giết để lấy Long Nguyên rồi.
“Lâu chủ, trường sinh bất lão khác gì trường sinh bất tử sao.”
Vương Ngữ Yên cau mày, hơi không hiểu vì sao lại phân biệt giữa hai cách dùng từ.
Người khác cũng thắc mắc.
Vì sao Đế Thích Thiên lại muốn Đồ Long, bởi vì tuy trường sinh nhưng hắn vẫn già đi.
“Ngươi suy nghĩ một tý, nếu như có một ngày ngươi già đến mức không bò nổi nữa, trở thành một đống xương biết đi nhưng lại bất tử.”
“Đây chính là trường sinh bất tử!”
Vương Ngữ Yên sợ đến mức trắng bệch cả mặt.
Cảnh tượng như thế chỉ cần nghĩ thôi là đã thấy sợ rồi.
“Trường sinh bất lão, không chỉ là trường sinh mà còn có thể giữ nguyên trạng thái trẻ tuổi.”
“Như thế mới đúng thật sự là trường sinh.”
Trạng thái của Đế Thích Thiên nếu nói đúng là một loại nguỵ trường sinh, vì thân thể của hắn vẫn luôn già đi.
Giờ khắc này mọi người im lặng, như đang muốn tính toán gì đó.
Bất kể ra sao thì lời hôm nay Lưu Tiêu nói ra sẽ mang đến trùng kích cực lớn cho giang hồ.
Phương pháp trường sinh đã xuất hiện, sẽ có rất nhiều Lão Quái Vật đang ẩn núp đều sẽ động tâm.
“Lâu chủ, nói tiếp về Tâm Pháp Thiên Bảng đi!”
Cuối cùng Thạch Thanh Tuyền vẫn lên tiếng, nàng nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt mê ly.
Người nam nhân này quá thần bí.
Không gì không biết.
Đây là nam nhân thứ hai mà nàng nhìn không thấu ngoại trừ Tà Vương - Thạch Chi Hiên.
Lưu Tiêu gật đầu, nói tiếp: “Đứng thứ 5 trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công!”
Lại là một tuyệt đỉnh thần công chưa ai nghe nói qua.
Rất nhiều nhân sĩ giang hồ đều đang cảm giác trong Thiên Cơ Lâu này bọn hắn chỉ như một đám ếch ngồi đáy giếng, không biết gì cả.
“Tên của môn công pháp này hơi bá đạo thật.”
“Nghe tên thì chắc nó giống như Thánh Tâm Quyết, đều dùng để trường sinh.”
“Đứng thứ 5 trên Tâm Pháp Thiên Bảng, các ngươi nghĩ sao.”
“Im lặng đi, nghe lâu chủ nói.”
Thiên Cơ Lâu lại trở nên sinh động vì Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công.
Lưu Tiêu nói: “Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công, đây chính là môn chí cường thần công của môn phái lánh đời kia.”
Lời này vừa dứt thì cả Thiên Cơ Lâu bắt đầu bạo động.
Bởi vì nếu nhìn lại thì đây là môn phái sở hữu nhiều thần công được lên bảng nhất.
Ngay cả ngàn năm cổ tháp, một đại phái như Thiếu Lâm Tự cũng chỉ sở hữu ba môn thần công được lên bảng mà thôi.
“Moá! Môn phái này thật sự quá nghịch thiên.”
“Khủng bố, tuyệt học trấn phái lại đứng thứ 5 trên Tâm Pháp Thiên Bảng.”
“Mong lâu chủ mau chóng phổ cập khoa học, ta không thể chờ được nữa.”
“Lâu chủ, ngươi đừng nhử nữa.”
Sự nghịch thiên của Phái Tiêu Dao đã khiến mọi người giật mình.
Không chỉ những người này, khi Lưu Tiêu thấy thứ hạng của Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công cao như thế thì hắn cũng đã âm thầm suy tính xem Tiêu Dao Tử đã Phá Toái Hư Không hay là còn sống ở thế gian, nhưng lại là quyền hạn không đủ.
“Lại một người quyền hạn không đủ!”
Lưu Tiêu thở dài.
Nhiều nhân vật nghịch thiên thật, hơi không chú ý là gặp ngay.
“Nhưng chờ sau khi Tâm Pháp Thiên Bảng truyền ra ngoài thì danh tiếng của Thiên Cơ Lâu có thể bạo tăng, nói không chừng lúc đó sẽ đủ quyền hạn suy tính nhân vật Võ Thánh.”
Lưu Tiêu cũng chờ mong lần này sẽ mở khoá được gì.
Hắn lên tiếng: “Đây chính là tuyệt học cuối cùng của môn phái này trên Tâm Pháp Thiên Bảng rồi, bây giờ để lâu chủ ta nói về môn phái lánh đời truyền kỳ này nào.”