Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng (Dịch)

Chương 160: Long tượng bàn nhược công

Chương Trước Chương Tiếp

“Đứng thứ mười tám trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Quỳ Hoa Bảo Điển.”

Lời này vừa dứt thì Tả Lãnh Thiền hít sâu một hơi, vẻ mặt kinh hãi,

“Lâu chủ, Quỳ Hoa Bảo Điển mà ngươi nói có phải là công pháp mà Nhật Nguyệt Thần Giáo cướp từ Phái Hoa Sơn ra không.”

Lúc này cũng có một nhóm người khác giật mình, đó chính là Đông Xưởng, bởi vì bọn hắn cũng tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.

“Lâu chủ, Quỳ Hoa Bảo Điển này rốt cuộc có lai lịch gì thế, ta chưa từng nghe nói qua.” Ngoại trừ đám người này thì mọi người đều khá mù mờ đối với công pháp này.

Lưu Tiêu nói: “Có thể rất ít người trong số các ngươi biết Quỳ Hoa Bảo Điển.”

“Tuy nhiên chắc các ngươi không lạ gì Tịch Tà Kiếm Phổ phải không.”

“Tịch Tà Kiếm Phổ, thật ra là một chút da lông của Quỳ Hoa Bảo Điển mà thôi.”

Hấp....

Ai nấy đều hít một hơi thật sâu.

Tịch Tà Kiếm Phổ lợi hại không?

Tuy Nhạc Bất Quần còn đang trốn ở thâm sơn cùng cốc gì đó, nhưng tổ tiên của Lâm Bình Chi cũng đã dựa vào Tịch Tà Kiếm Phổ để hoành hành thiên hạ.

Nhưng võ công lợi hại như thế chỉ là một chút da lông của Quỳ Hoa Bảo Điển thôi sao.

“Lâu chủ, vậy Quỳ Hoa Bảo Điển cần tự thiến như Tịch Tà Kiếm Phổ sao?”

Lưu Tiêu gật đầu.

Bỗng nhiên không ai còn hứng thú nữa.

Muốn tự thiến mới có thể luyện thành, ai mà nỡ chứ.

Hắn nhìn về Tả Lãnh Thiền: “Bản công pháp mà Nhật Nguyệt Thần Giáo cướp từ Phái Hoa Sơn thật ra là bản thiếu.”

“Bản hoàn chỉnh của Quỳ Hoa Bảo Điển hoàn toàn không tồn tại trên đời này.”

“Còn về phần môn thần công này mạnh bao nhiêu thì ta lấy một ví dụ các ngươi sẽ hiểu.”

“Các ngươi cứ nhìn Đông Phương Bất Bại của Nhật Nguyệt Thần Giáo ở Đại Minh Hoàng Triều đi, chỉ trong một thời gian hai năm ngắn ngủi mà y đã tấn thăng lên cao thủ Đại Tông Sư rồi.”

“Mà đây vẫn chỉ là bản không hoàn chỉnh của Quỳ Hoa Bảo Điển thôi đó.”

Đông Phương Bất Bại đã trở thành một cao thủ Đại Tông Sư rồi hay sao?

Lại còn luyện Quỳ Hoa Bảo Điển nữa chứ.

Người trong Thiên Cơ Lâu ai nấy đều giật mình.

“Không ngờ Đông Phương Bất Bại lại giống như Nhạc Bất Quần, đều là nhân vật hung ác, tự thiến chính mình.”

“Hắc... Ta cười chết mất, thảo nào những năm gần đây Đông Phương Bất Bại hoàn toàn không xuất đầu lộ diện, thì ra là do biến thành một tên thái giám rồi.”

Trong Thiên Cơ Lâu lúc này đâu đâu cũng là tiếng cười nhạo.

Đối với nhiều người thì bọn hắn thà chết chứ không luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.

“Các ngươi ăn hại như thế sao, ngay cả tin tức động trời như vậy mà cũng không biết.

Sắc mặt của Chu Vô Thị âm trầm vô cùng.

Dưới mắt của mình vậy mà lại có một cao thủ Đại Tông Sư, đáng giận hơn là Hộ Long Sơn Trang của hắn không có một tin tức gì cả.

“Giờ để xem xem tên Đông Phương Bất Bại này làm cách nào hành tẩu giang hồ được đây.”

Tả Lãnh Thiền cười nhạt.

Lưu Tiêu nhìn thấy hết phản ứng của mọi người.

Khoé miệng nhếch lên một nụ cười.

“Các ngươi đừng có xem thường Đông Phương Bất Bại.”

“Những nhân vật hung ác như thế này thường rất doạ người.”

“Hơn nữa nếu như hắn có thể lĩnh ngộ được cảnh giới tối cao của Quỳ Hoa Bảo Điển là Thiên Nhân Hoá Sinh, Âm Dương Đồng Thể thì sợ rằng lúc đó ngay cả Võ Thánh hắn cũng có thể tàn sát một cách dễ dàng.”

Lời này vừa cất lên thì không ai còn cười được.

Lúc này mọi người mới nhớ ra đây chính là thần công xếp hạng mười tám trên Tâm Pháp Thiên Bảng.

Tuy Đông Phương Bất Bại chỉ tu luyện phiên bản không trọn vẹn, tuy nhiên chỉ qua hai năm hắn đã tấn thăng lên Đại Tông Sư thì có thể thấy ngộ tính của hắn không thấp tý nào.

“Đứng hạng thứ mười bảy trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Kim Cương Bất Hoại Thần Công.”

“Đứng hạng thứ mười sáu trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Bất Diệt Kim Thân.”

“Hai môn tâm pháp này đều là những công pháp khổ luyện đỉnh cao, sau khi luyện tới đại thành thì thân thể chính là binh khí mạnh nhất.”

“Đứng thứ hạng mười lăm trên Tâm Pháp Thiên Bảng, Long Tượng Bàn Nhược Công!”

Lại là một bản thần công chưa từng có ai nghe nói.

Lần này thậm chí Vương Ngữ Yên cũng quay sang nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt nghi ngờ.

...

“Lâu chủ, Long Tượng Bàn Nhược Công này rốt cuộc là lai lịch gì, nghe tên thì có vẻ nó là công pháp của Phật Môn.” Vương Ngữ Yên híp hai mắt lại, đi tới rót trà cho Lưu Tiêu.

Những người khác thì cũng vểnh tai lên lắng nghe.

“Khi có thắc mắc thì ngươi mới ngoan ngoãn được hay sao.”

Lưu Tiêu nhổ nước bọt.

“Đây đúng là công pháp của Phật Môn.”

“Môn công pháp Long Tượng Bàn Nhược Công này thật sự rất biến thái.”

Mọi người sửng sốt.

Không ai ngờ lâu chủ lại dùng hai từ biến thái để diễn tả một công pháp cả.

“Biến thái ra sao?”

Vương Ngữ Yên như một đứa trẻ đang hiếu kỳ vậy.

Lưu Tiêu nói: “Nói sao đây, nếu như ngươi tu luyện môn thần công này thì mất hai năm để luyện thành tầng thứ 1, tầng thứ 2 thì cần thời gian gấp đôi tầng thứ 1, tầng ba, bốn, năm cũng tương tự như vậy.”

“Nó tổng cộng có mười ba tầng!”

“Nói cách khác, nếu như một người bình thường luyện môn Long Tượng Bàn Nhược Công này thì cần hơn một nghìn năm mới có thể luyện đến viên mãn được.”

“Một ngàn năm!”

Lúc đó xương cũng đã phân huỷ hết rồi.

Vương Ngữ Yên tặc lưỡi: “Thật sự quá biến thái!”

Đám người Chu Chỉ Nhược thì trợn mắt há mồm.

Ngàn năm, thậm chí Võ Thánh cũng không thể sống lâu được như vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 28%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)