Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng (Dịch)

Chương 154: Khái niệm mới

Chương Trước Chương Tiếp

Từ xưa đến nay Cửu Châu chưa từng bao giờ thiếu các anh hùng hài kiệt, đại hiệp cao thủ, thậm chí có người còn Phá Toái Hư Không nữa.

Đương nhiên bọn họ sẽ truyền lưu vô số thần công kỳ công lại rồi.

Có thể đem những thần công này xếp hạng lên một bảng danh sách thì chắc chắn là một việc cực kỳ có ý nghĩa.

“Xin lắng tai nghe!”

Sư Phi Huyên tỏ thái độ.

“Chờ mong!”

Tạ Yên Khách gật đầu, hy vọng Bích Châm Thần Chưởng của mình có thể lên bảng,

“Không biết Ưng Trảo Công của lão phu được lên bảng hay không.”

Bạch Mi Ưng Vương phấn khởi vô cùng.

“Hàn Băng Chân Khí của ta không biết có một chỗ trong bảng danh sách này không.”

Giờ khắc này bất kỳ ai từng sáng chế một loại tuyệt học nào đó đều có cùng một câu hỏi, liệu tuyệt kỹ của mình có tên trên bảng hay không?

Nếu như có thì chắc chắn bản thân sẽ danh chấn Cửu Châu, thậm chí còn lưu danh thiên cổ.

Trong Thiên Cơ Lâu lúc này ai ai cũng sôi trào.

Nghe được việc Lưu Tiêu sắp tung ra bảng danh sách mới thì ngay cả Cổ Tam Thông đang chuẩn bị chiến đấu trên lầu cũng dừng lại, chạy xuống dưới.

Người trong Phòng Trọng Lực cũng nhanh chóng chạy ra như ong vỡ tổ, tình huống này đã sớm trở thành một nét đặc sắc của Thiên Cơ Lâu rồi, thế nên không ai cảm thấy bất ngờ cả.

Vào lúc Lưu Tiêu chuẩn bị kể chuyện thì cũng là lúc mà Thiên Cơ Lâu trở nên náo nhiệt nhất.

Diễn tả bằng một câu biển người cũng không quá đáng.

Lưu Tiêu nói tiếp: “Ta sẽ tổng hợp ra làm hai bảng danh sách liên quan đến công pháp.”

“Một là Võ Kỹ Thiên Bảng, chuyên môn liệt kê, xếp hạng những chiêu thức chuyên môn sử dụng cho chiến đấu.”

“Cái còn lại là Tâm Pháp Thiên Bảng, chuyên môn liệt kê và xếp hạng những nội công tâm pháp chuyên dùng để tu luyện.”

Võ kỹ!

Khi mọi người nghe tới đây thì ai nấy đều sửng sốt, sau đó giật mình hiểu ra.

“Võ kỹ, lâu chủ nói đúng thật, khi xưa bất kỳ võ công nào chúng ta đều chỉ gọi chung là công pháp mà thôi, không phân chia ra là dùng cho chiến đấu hay tu luyện gì cả.”

Hai từ võ kỹ này khiến cho hai mắt Thiên Cơ Lão Nhân sáng lên, vỗ tay khen hay liên tục.

“Lâu chủ đại tài, không ngờ lại đưa ra một khái niệm mới định nghĩa lại tất cả võ công thế này.”

“Đúng vậy, chỉ cần nhiêu đây thôi thì tên tuổi của lâu chủ đã có thể lưu truyền thiên cổ rồi.”

“Hay quá, sau này võ học sẽ được phân chia ra rõ ràng, không còn gộp chung làm một như trước nữa mà là sẽ phân ra hai loại: một là võ kỹ, hai là tâm pháp.”

....

Chỉ bằng vài từ ít ỏi thôi mà tất cả mọi người trong Thiên Cơ Lâu đều tán dương Lưu Tiêu một cách kịch liệt.

Trong gần một ngàn năm qua chưa từng có ai phân chia võ học ra một cách dễ hiểu như thế này cả, đây quả thật là một việc gần như là khai sáng cho mọi người.

Loại tư tưởng này cực kỳ mới mẻ.

Ngay cả Thánh Nữ của Từ Hàng Tĩnh Trai là Sư Phi Huyên lúc này cũng sáng mắt lên, nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt cực kỳ khiếp sợ.

“Lâu chủ ca ca thật lợi hại, trước kia cha ta cứ kêu ta đi luyện võ, ta tưởng hắn cho ta luyện nội lực, ai ngờ hắn kêu ta đi luyện chiêu thức, làm ta hiểu lầm và bị hắn mắng nhiều lần, thì ra phải là đi luyện võ kỹ mới đúng.”

Chung Linh ngẩng đầu lên nhìn Lưu Tiêu, hai mắt to tròn của nàng lúc này đầy vẻ sùng bái.

Võ kỹ! Tâm pháp! Quả thật là một tư tưởng vô cùng kỳ diệu cùng độc đáo.

Vương Ngữ Yên cũng gật đầu với vẻ đầy suy tư, nàng cảm thấy cách gọi này thật sự quá tốt.

Lưu Tiêu thấy dáng vẻ khoa trương như thế của mọi người trong Thiên Cơ Lâu thì cũng giật mình, không ngờ những lời hắn vừa nói lại có oanh động lớn như thế.

Chẳng qua là Lưu Tiêu thấy nếu cứ gộp chiến đấu cùng tu luyện lại làm một thì không ổn lắm, thế nên hắn liền đem khái niệm ở kiếp trước là võ kỹ nói ra.

Không ngờ những nhân sĩ giang hồ này vừa nghe thôi đã như nhặt được chí bảo rồi.

“Càn Khôn Đại Na Di của ta chắc là thuộc về phạm trù võ kỹ, Cửu Dương Thần Công thì chắc là tâm pháp rồi.”

Trương Vô Kỵ gật đầu, âm thầm phân chia võ học trên người mình ra.

“Nói như thế thì Hàn Băng Chân Khí của ta chắc hẳn cũng xem như võ kỹ, chỉ là trải qua một cách vận hành đặc biệt nên chân khí của ta mới sở hữu thuộc tính âm hàn mà thôi.”

Sắc mặt của Tả Lãnh Thiền nghiêm túc, như vừa hiểu ra thứ gì đó.

“Cửu Châu quả nhiên là nơi thiên kiêu xuất hiện tầng tầng lớp lớp, không ngờ lại có thể phát minh ra thứ vượt thời đại thế này.”

Tạ Yên Khách rung đùi đắc ý, hắn nghe được như si như say, vô cùng kinh ngạc với thứ Lưu Tiêu vừa đưa ra.

Nếu như vậy thì Bích Châm Thanh Chưởng của ta có lẽ cũng được tính là... Chắc là võ kỹ.

Chu Vô Thị nhướng mày: “Nếu như thế thì Hấp Công Đại Pháp cùa Bản Hầu vừa là tâm pháp vừa là võ kỹ à.”

Lưu Tiêu trả lời Chu Vô Thị: “Đúng vậy!”

“Hấp Công Đại Pháp, ngoại trừ có thể tích súc chân khí thì còn có thể hấp thụ nội lực của địch thủ, đây cũng tính là một thủ đoạn chiến đấu.”

“Còn có cả Hùng Bá Thiên Hạ của Quy Hải Nhất Đao nữa, nó cũng như Hấp Công Đại Pháp, vừa là võ kỹ vừa làm tâm pháp luôn.”

“Đương nhiên các ngươi là người luyện những công pháp đó nên chắc các ngươi cũng biết, tuy cùng tên nhưng trong đó vẫn chia ra tâm pháp tu luyện và tâm pháp chiến đấu.”

“Ví dụ như A Tị Đạo Tam Đao của Quy Hải Nhất Đao đi, nó vốn là một phần tâm pháp bên trong Hùng Bá Thiên Hạ.”

“Lúc tu luyện A Tị Đạo Tam Đao thì chỉ có thể đi theo con đường chí tà, không có cách nào khác.”

“Về phần chiến đấu thì nó cũng là một môn đao pháp hung mãnh và sát phạt nhất.”

“Thế nên một lát nữa xếp hạng thì các ngươi có thể sẽ thấy tuy một công pháp nhưng sẽ có thể xuất hiện trên hai bảng xếp hạng.”

Chu Vô Thị cùng Quy Hải Nhất Đao đều gật đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 28%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)