“Đi mau!”
Hai nhóm người đang vây công Giang Biệt Hạc thấy thế thì kinh hãi cực độ, bọn hắn không ngờ Lưu Hỉ lại nhanh như thế, lập tức tha cho Giang Biệt Hạc.
“Lớn mật! Các ngươi dám cướp đồ của Thái Tuế à!”
Lưu Hỉ đã xem Lục Nhâm Thần Đầu là đồ vật của mình từ lâu, những người này tới đây giết Giang Biệt Hạc để cướp Lục Nhâm Thần Đầu thì khác nào đoạt đồ ăn trước miệng cọp, nhất là khi hắn thấy con gái nuôi của mình bị chém chết thì hắn càng giận dữ.
Giờ khắc này Lưu Hỉ phóng thích tất cả khí cơ Đại Tông Sư của mình ra, nội lực cuộn trào mãnh liệt.
Hắn đánh một chưởng vào khoảng không trước mặt.
Nội lực cuồn cuộn cuốn tới như vòi rồng bay thẳng về phía hắc y nhân đang tấn công Giang Biệt Hạc.
Sau đó tất cả hắc y nhân chạy trốn, tuy đã né được nhưng những người này vẫn tử thương một nửa.
Còn về phần những người còn sống né được thì cũng thổ huyết liên tục.
Giang Biệt Hạc cũng nằm trong phạm vi ảnh hưởng của đòn vừa nãy.
Mặc dù Lưu Hỉ đã cố gắng giữ cho Giang Biệt Hạc còn sống nhưng y vẫn bị đòn khi nãy đánh bay, ngã xuống ở phía xa xa.
Lạch cạch!
Lúc này Lục Nhâm Thần Đầu được giấu trong người của Giang Biệt Hạc cũng rớt ra, lăn mấy vòng trên mặt đất.
“Lục Nhâm Thần Đầu!”
Những hắc y đang thổ huyết kia hét lên một cách kinh ngạc, hai mắt sáng rực.
“Tên khốn khiếp này quả nhiên đã lấy được Lục Nhâm Thần Đầu, vậy mà không hề cho ta.”
Lưu Hỉ lúc này cực kỳ muốn giết chết Giang Biệt Hạc.
Một khắc sau thì nội lực của Lưu Hỉ bùng nổ, hắn bay thẳng về phía của Lục Nhâm Thần Đầu.
Ngay lúc sắp chạm tay đến Lục Nhâm Thần Đầu thì đồng tử của Lưu Hỉ co lại.
Chỉ thấy bỗng nhiên Lục Nhâm Thần Đầu như được nối với một sợi dây vô hình, bay về 1 hướng khác.
“Vô liêm sỉ!”
Lưu Hỉ nổi giận.
Lại có người dám đoạt thức ăn trước miệng cọp sao.
Hơn nữa đây chắc chắn là một cao thủ, nếu không thì không thể nào hắn không phát hiện được khí tức của đối phương dù cả hai cách nhau gần như vậy cả.
Búng một cái, Lưu Hỉ vội vàng đuổi theo Lục Nhâm Thần Đầu.
“Yêu Nguyệt cung chủ!”
Lúc này bỗng hai vị cung chủ của Di Hoa Cung xuất hiện trên nóc nhà ở phía xa xa.
Còn Lục Nhâm Thần Đầu thì đang bay về phía hai nàng.
“Trả Lục Nhâm Thần Đầu lại cho ta!”
Thấy Lục Nhâm Thần Đầu rơi vào tay của hai vị cung chủ Di Hoa Cung thì Lưu Hỉ nổi giận, hai mắt đỏ lên.
Lúc này đầu óc của hắn đã không còn minh mẫn, hắn xuất thủ đánh về hướng Yêu Nguyệt.
Nội lực cuồn cuộn từ đan điền, tụ tập trên lòng bàn tay.
Hắn đánh ra một đòn mạnh nhất của bản thân về phía Yêu Nguyệt
“Tên thái giám chết bầm nhà ngươi muốn chết à!” Sắc mặt Yêu Nguyệt lạnh vô cùng, sát khí ngập trời.
Yêu Nguyệt đã nổi giận từ lâu, thấy Lưu Hỉ lại dám ra tay với mình thì không kiềm được nữa.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đó chính là tiếng phát ra bởi nội lực trong người nàng.
Chưa xuất thủ mà khí thế đã khủng bố như thế này rồi, thậm chí cả mặt đất cũng đã nứt ra hết cả.
Một tay Yêu Nguyệt cầm Lục Nhâm Thần Đầu, cả người như hoá thành tàn ảnh, nàng bắt đầu tấn công Lưu Hỉ.
Nội lực của hai vị Đại Tông Sư vừa tiếp xúc với nhau, dư ba gây ra thậm chí còn đánh sập một toà nhà của Giang Phủ.
Yêu Nguyệt còn bá đạo tới mức đánh Lưu Hỉ từ không trung xuống dưới đất.
“Trốn!”
Giờ khắc này thì những người khi nãy bị Lưu Hỉ đả thương bắt đầu chạy trối chết.
“Giết tên thái giám chết bầm này.”
Yêu Nguyệt quát lớn một tiếng, xuất thủ thẳng về phía Lưu Hỉ.
Liên Tinh biết Yêu Nguyệt đang muốn ra hiệu để bản thân cùng ra tay
Không phải là do một mình Yêu Nguyệt không thể đánh bại Lưu Hỉ, mà là do nàng muốn đánh nhanh thắng nhanh mà thôi.
Thủ hạ của Lưu Hỉ cũng đang dần dần áp sát từ đằng sau, dù bị Đại Quân Võ Giả vây công thì ngay cả Đại Tông Sư cũng phải nuốt hận.
Phốc!
Yêu Nguyệt cùng Liên Tinh đồng loạt ra tay, đánh Lưu Hỉ thổ huyết liên tục.
“Hấp Công Đại Pháp!”
Lưu Hỉ quát lớn, muốn hút nội lực của Yêu Nguyệt,
Tuy nhiên hắn không thể nào hút được dù chỉ là một tý nội lực nào, lại còn để lộ ra sơ hở, tạo tiền đề cho Liên Tinh đánh một chưởng vào ngực, bay ra ngoài.
Sau khi dính một chưởng này thì Lưu Hỉ bỗng cảm thấy trái tim mình như muốn bể nát, há mồm phun ra một ngụm máu.
“Toái Tâm Chưởng!”
Lưu Hỉ hoảng hốt, hơi giật mình.
Không ngờ bản thân lại quên đi một việc quan trọng như tuyệt học của Liên Tinh là Toái Tâm Chưởng.
Môn võ học này thâm độc cực kỳ, có thể Cách Sơn Đả Ngưu, chuyên môn dùng để tấn công vào nội phủ, nếu không phải nhờ bản thân hắn sở hữu nội lực thâm hậu thì một chưởng này đã lấy mạng của hắn rồi.
Dù thế Lưu Hỉ vẫn phải chịu một nội thương khá lớn.
“Chỉ bằng Hấp Công Đại Pháp của ngươi cũng muốn hút nội lực của bổn cung chủ sao? Bắc Minh Thần Công thì may ra.”
Yêu Nguyệt cười nhạo Lưu Hỉ.
Nội lực của cao thủ Đại Tông Sư đã hoà vào làm một với thân thể rồi, sao có thể bị người khác hút đi một cách dễ dàng được.
Trừ phi đó là công pháp hấp thụ nội lực cực kỳ bá đạo.