( Lục Nhâm Thần Đầu: 1 loại cơ quan kín giống như hình xúc xắc nhưng có nhiều mặt, mỗi mặt có 6 cạnh )
Không chỉ có Di Hoa Cung.
Giang Biệt Hạc lúc này đang ngồi trong thư phòng, nhàn nhã uống trà, hai cửa đóng chặt.
Bởi vì giờ đây trong tay hắn chính là Lục Nhâm Thần Đầu mà hắn đoạt được từ Đồ Gia.
“Làm thế nào để mở Lục Nhâm Thần Đầu ra đây?”
Hai đầu lông mày của Giang Biệt Hạc nhăn lại.
Gần đây khi bị lâu chủ của Thiên Cơ Lâu đưa lên Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng thì hắn đã bực bội, lo lắng vô cùng.
Thậm chí hắn còn đã chuẩn bị sẵn đồ đạc để chạy trốn nữa.
Nhưng không hiểu vì sao lâu chủ Thiên Cơ Lâu lại không tiết lộ bất kỳ thứ gì về mình.
Nên hắn lại tiếp tục nhàn nhã, ngồi nghiên cứu Lục Nhâm Thần Đầu.
Bỗng nhiên hắn nghe được bên ngoài có tiếng bồ câu vang lên.
Giang Biệt Hạc vội vàng cất Lục Nhâm Thần Đầu, say đó đi ra ngoài, gỡ mật thư trên chân của bồ câu xuống để nhìn.
Chỉ vài giây sau thôi sắc mặt hắn đã đại biến.
Thiên Cơ Lâu đã vạch trần mình rồi.
“Không ổn!”
Sau đó Giang Biệt Hạc liền phản ứng lại, sợ hãi vô cùng.
Hai việc là Vụ Cướp Giang Nam cùng Lục Nhâm Thần Đầu trong tay mình đều bị lộ ra ngoài.
Nếu thế thì ngay cả nhạc phụ Lưu Hỉ sẽ chính là người đầu tiên muốn giết mình đó.
“Phải trốn!”
Trong lòng Giang Biệt Hạc bây giờ chỉ còn một cách này mà thôi.
Sau khi những bê bối này lộ ra ngoài thì hắn liền biến thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh.
Hắn chỉ vừa quay về thư phòng để cầm Lục Nhâm Thần Đầu lên, lấy ba lô bản thân đã chuẩn bị từ vài ngày trước.
“Người nào? Đây chính là Giang Phủ đó!”
Giang Biệt Hạc nghe thấy tiếng quát của phu nhân mình vang lên, sau đó là tiếng chiến đấu liên tục.
“Kệ ngươi vậy!”
Giang Biệt Hạc đã hận người lão bà suốt ngày chỉ biết dựa dẫm vào việc cha nuôi nàng là Lưu Hỉ để xem thường mình rồi.
Lúc này hắn thừa dịp nàng đang chiến đấu với người khác mà bỏ chạy.
“Tên súc sinh Giang Biệt Hạc nhà ngươi tính trốn đi đâu!”
Chỉ chạy được vài bước thì Giang Biệt Hạc đã nghe vài tiếng quát lớn vang lên.
Quay đầu sang nhìn thì trên nóc phòng của hắn đã xuất hiện vài hắc y nhân, bọn hắn chỉ quát lên một câu sau đó liền lập tức xuất thủ, không chần chờ gì cả.
“Bọn hắn đã giết tới tận cửa rồi mà bản thân mới nhận được tin tức sao.”
Giang Biệt Hạc vừa giật mình vừa sợ.
“Ta chính là Võ Lâm Minh Chủ, các ngươi dám động thủ với ta sao, không sợ Lưu công công giết các ngươi à.”
Vừa nói Giang Biệt Hạc vừa lui ra sau, lập tức tại vị trí hắn vừa đứng đã có ba cây ám khí ghim lên.
“Lưu Hỉ!”
“Hắn còn đang sai người đến để giết ngươi kia kìa, ngươi phản bội hắn mà còn mơ hắn sẽ bảo vệ ngươi hay sao?”
Giang Biệt Hạc thật sự cuống rồi.
Tuy hắn đã dự liệu được, nhưng khi nghe tin tức đó thì hắn vẫn còn sợ hãi vô cùng.
Một tiếng xé gió tiếp tục vang lên, đã có bốn năm người dần dần đuổi kịp hắn.
Hơn nữa bọn hắn toàn là cao thủ Tiên Thiên.
“Đưa Lục Nhâm Thần Đầu ra thì chúng ta có thể thả ngươi đi.” Một hắc y nhân quát lớn, tính cưỡng ép Giang Biệt Hạc giao Lục Nhâm Thần Đầu ra.
“Ta không giữ Lục Nhân Thần Đầu gì cả, Thiên Cơ Lâu đang vu hãm ra.” Nội lực Giang Biệt Hạc bạo động, nhanh chóng đẩy hai người áo đen ra.
Nhưng sau lưng của hắn lúc này lại không có phòng thủ, thế nên bị dính một chưởng.
“Giang Biệt Hạc, ngươi không đến đây để cứu vợ của ngươi à.”
Giang phu nhân vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, quay sang hô to, trách sao Giang Biệt Hạc lại muốn chạy đi.
Giang Biệt Hạc bên này thì ốc còn không mang nổi mình ốc, đâu còn sức đâu mà cứu nàng.
Dù còn sức cũng không cứu.
Võ công của Giang phu nhân vốn khá yếu đuối, chỉ một lát sau liền bị chém chết, một vài thủ hạ tâm phúc của nàng đã bị giết sạch từ lâu rồi.
Lúc này Giang Biệt Hạc kinh hãi tột độ.
Những người này dám giết cả nữ nhi của Lưu Hỉ, chắc chắn toàn là nhân vật hung ác.
Trong lòng Giang Biệt Hạc lúc này đã nảy ra suy nghĩ có nên giao Lục Nhâm Thần Đầu ra rồi bỏ trốn không.
“Giết!”
Lại có một nhóm người khác xông vào, hướng thẳng về phía Giang Biệt Hạc.
“Giết Giang Biệt Hạc trước!”
Hai nhóm người này mém chút đã đánh nhau rồi, nhưng cuối cùng cả hai đều ăn ý với nhau, xử lý Giang Biệt Hạc trước rồi tính sau.
Lần này Giang Biệt Hạc tuyệt vọng thật sự.
“Cả hai nhóm người này cộng lại cũng gần hai mươi mấy người, dù ta có chạy đi đâu cũng không thể thoát được.”
“Lưu Hỉ tới!”
Có một người đứng trên nốc nhà hô to.
Ở đằng xa xa có một đám người Đông Xưởng chạy tới, sát khí đằng đằng.
Thái giám Lưu Hỉ thì lúc này đang ngồi trên một con ngựa!
Một khắc sau chỉ thấy nội lực của Lưu Hỉ chấn động, khiến con ngựa mà hắn đang cưỡi nổ tung, tứ phân ngũ liệt.
Bản thân hắn cũng mượn lực phản chấn để bay lên trời, thẳng về hướng phủ đệ của Giang Biệt Hạc.
Lưu Hỉ cũng chính là một cao thủ Đại Tông Sư.
Nghe tin Giang Biệt Hạc đã sắp không chống nổi thì Lưu Hỉ bắt đầu thấy vội, thế nên hắn quyết định bỏ thủ hạ lại để đi trước.