Hắn đang kêu ai thế?
Ngay cả Cổ Tam Thông cũng không hiểu Chu Vô Thị đang muốn làm gì.
Bỗng nhiên Cổ Tam Thông thấy Vân La đứng kế bắt đầu trở nên sợ hãi.
“Hoàng thúc, bây giờ ta đã là đệ tử của Thiên Cơ Lâu rồi, ở đây ngươi không quản được ta nữa đâu.”
“Đúng không lâu chủ?”
Nàng nhìn về phía Lưu Tiêu với ánh mắt cầu khẩn.
Nàng cực kỳ sợ hãi đối với người hoàng thúc này.
Nhất là sau khi rời khỏi đô thành thì nàng còn nghe việc đối phương vừa tạo phản nữa, thế nên sợ càng thêm sợ.
Lưu Tiêu gật đầu: “Đúng vậy!”
“Ngươi chính là đệ tử của Thiên Cơ Lâu ta!”
“Ở trong Thiên Cơ Lâu này ngoài ta và sư phụ Cổ Tam Thông của ngươi thì không ai có thể ra lệnh cho ngươi cả.”
Vân La quận chúa như được tiếp thêm sức mạnh, hô lên một tiếng, sau đó ngồi xuống một cách kiêu ngạo.
Đồng tử của Chu Vô Thị co lại.
Không ngờ Vân La lại bái Cổ Tam Thông làm thầy.
Hắn nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt kiêng kỵ, không còn yêu cầu Vân La làm cái gì nữa.
Cổ Tam Thông cũng cực kỳ sửng sốt.
Không ngờ một nữ tử bản thân gặp phải ở giữa đường rồi sau đó nhận làm đệ tử lại là chất nữ của Chu Vô Thị, muội muội của đương kim Hoàng Đế Đại Minh Hoàng Triều.
Hoàng thúc?
Thành Thị Phi đứng kế thì há to miệng, nhìn Vân La quận chúa với vẻ mặt kinh ngạc.
“Ngươi chính là Vân La quận chúa, người điêu ngoa tuỳ hứng, vô lý vô cùng kia?”
Uy danh của Tiểu Bá Vương - Vân La quận chúa vang xa vô cùng, ngay cả một tiểu dân nhỏ nhoi như hắn cũng đã nghe nói qua.
“Ngươi dám nói ta điêu ngoa tuỳ hứng sao, ngươi muốn chết à Thành Thị Phi.”
Vân La quận chúa nắm chặt lỗ tai của Thành Thị Phi, khiến hắn đau tới mức gào khóc la to.
Cổ Tam Thông thấy một màn này thì cười nói: “Nhìn xem, có phải hắn rất giống Tố Tâm hay không.”
Chu Vô Thị nghe thế thì như muốn phun lửa.
Lời của Cổ Tam Thông như một con dao ghim thẳng vào lòng hắn vậy.
“Hiện tại ta đã ra ngoài, trả thê tử Tố Tâm lại cho ta.”
Cổ Tam Thông thu nụ cười lại, nhìn Chu Vô Thị với vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Thành Thị Phi cùng Vân La thấy thế thì cũng không đùa giỡn nữa,
“Ngươi mơ à!”
Trong nháy mắt Chu Vô Thị xù lông.
Hắn có thể chết, có thể không cần Hoàng Vị, nhưng duy nhất hắn không thể nào để mất Tố Tâm được.
“Ngươi không yêu Tố Tâm tý nào, người yêu Tố Tâm nhất là ta, tên Cổ Tam Thông nhà ngươi không có tư cách nói những lời này ra.”
Chu Vô Thị như đang bị điên, râu tóc đều dựng hết cả lên.
Khí cơ của một cao thủ Đại Tông Sư bạo phát ra ngoài, khiến cho Quy Hải Nhất Đao cùng Thượng Hải Quan Đường đứng bên cạnh hắn cũng bị chấn lui ra sau.
“Nghĩa phụ, bình tĩnh!”
Thượng Hải Quan Đường vội vàng nhắc nhở cho Chu Vô Thị.
Chu Vô Thị hít sau một hơi, cố gắng bình tĩnh, thu liễm khí cơ vào.
“Nàng sinh cho ta một người con trai!”
Cổ Tam Thông mở miệng một cách lạnh lùng, khiến Chu Vô Thị gần như sắp bạo tẩu lại lần nữa.
“Ngươi đừng hòng biết được Tố Tâm đang ở đâu!”
Chu Vô Thị nói một cách lạnh lùng.
“Ngươi không nói cũng được, lâu chủ biết rõ Tố Tâm đang ở đâu.”
Hắn muốn Chu Vô Thị giao Tố Tâm ra là bởi vì hắn sợ y thương tổn Tố Tâm mà thôi.
Bằng không thì hắn nói nhảm nãy giờ làm gì
“Lão Ô Quy, giao mẹ ta ra.”
Thành Thị Phi hô lên.
“Sau khi giết ngươi ta cũng tìm được Tố Tâm.”
Cổ Tam Thông nói với vẻ mặt lạnh lẽo.
Nếu như Chu Vô Thị đã không chịu nói Tố Tâm đang ở đâu thì mình chỉ đành giết y, sau đó đi tìm Tố Tâm là được.
“Giết ta? Ngươi cho rằng bây giờ là hai mươi năm trước sao?”
“Hai mươi năm trước có thể ta và ngươi đều ngang tài ngang sức, tuy nhiên bây giờ chỉ cần trong một trăm chiêu là ta đã có thể lấy mạng của ngươi rồi.”
Chu Vô Thị tự tin mười phần.
Mấy năm nay Cổ Tam Thông ở trong Thiên Lao, tình trạng của hắn ra sao thì Chu Vô Thị biết rất rõ, võ công không hề tiến bộ một tý nào, còn phải luôn áp chế nội thương năm đó mình gây ra nữa chứ.
“Ngươi cho rằng Cổ Tam Thông ta vẫn còn giống như Cổ Tam Thông trong Thiên Lao ư?”
Lúc này Cổ Tam Thông giải phóng tất cả khí cơ Đạo Tông Sư của mình ra, khiếp người vô cùng.
Hắn là một người vô cùng tự phụ, lại là một võ si.
Mặc dù ở trong Thiên Lao thì công lực của hắn do nội thương nên không thể tiến bộ, thế nhưng hắn luôn nghiên cứu những các loại võ học khác.
Ngoại trừ công lực ra thì tất cả mọi mặt khác của Cổ Tam Thông đều tiến bộ vô cùng.
“Hoàng thúc, ngươi đem mẹ của Thành Thị Phi trả lại cho hắn đi, chúng ta đã tìm được viên Thiên Hương Đậu Khấu thứ hai rồi, có thể cứu sống được Tố Tâm sư nương rồi.”
Vân La quận chúa thấy cả hai sắp đánh nhau thì vội vàng mở miệng.
Chu Vô Thị nghe thế thì biến sắc, hô hấp nặng nề.
Thiên Hương Đậu Khấu!
Bọn hắn đã tìm được Thiên Hương Đậu Khấu sao?
Chu Vô Thị đỏ ngầu cả mắt.
Chấp niệm lớn nhất của hắn chính là tìm được Thiên Hương Đậu Khấu để cứu sống Tố Tâm.
Vì thế hắn có thể đánh đổi tất cả.
Việc hắn làm và dồn nhiều công sức nhất trong hai mươi năm qua chính là đi tìm Thiên Hương Đậu Khấu.