“Có nên nhắc nhở việc Quy Hải Nhất Đao đã bắt đầu dần lạc lối không?”
Dù sao khi Quy Hải Nhất Đao nhập ma thì hắn sẽ đi giết người khắp nơi.
Lưu Tiêu lẩm bẩm, nhìn về người còn lại đi theo Chu Vô Thị, không ngờ đó lại là Thượng Hải Quan Đường.
Tuy lúc này nàng vẫn đang giả nam, nhìn qua thì khá hiên ngang.
Tuy nàng không có tên trên Tuyệt Sắc Bảng hay Tình Nhân Bảng gì cả.
Nhưng hoàn toàn không thể phủ nhận việc Thượng Hải Quan Đường vẫn sở hữu một khí chất cực kỳ đặc biệt.
“Moá! Đó chính là Thiết Đảm Thần Hầu - Chu Vô Thị sao.”
“Hắn còn dám đặt chân tới Thiên Cơ Lâu nữa à, hắn không sợ Cổ Tam Thông tiền bối tính sổ hay sao?”
“Không hổ là nhân vật hung ác dám tạo phản, khí thế này quả thật có vài phần giống 1 bậc đế vương rồi.”
...
Trong Thiên Cơ Lâu thì có không ít người đã nhận ra Chu Vô Thị.
Cũng đúng, dù sao hắn chính là một trong những vị cao thủ Đại Tông Sư hiếm có trên giang hồ, dù không có thân phận là trang chủ của Hộ Long Sơn Trang thì mọi người vẫn sẽ biết đến hắn thôi.
Việc một vị Đại Tông Sư, lại còn có tên trên Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng lại đi đến Thiên Cơ Lâu khiến cho ai nấy đều bất ngờ.
Hơn nữa việc gia hoả Chu Vô Thị này tuy tạo phản thất bại nhưng lại hoàn toàn bình yên vô sự còn khiến mọi người tò mò hơn nữa.
Điều này khiến khắp giang hồ đều đồn đoán liên tục.
“Chu Thiết Đảm, ngươi tạo phản thất bại mà còn chưa bị chặt đầu nữa à, thật bất ngờ.”
Cổ Tam Thông cười hì hì, nếu như người ngoài không biết khi nhìn thấy cảnh này thì còn tưởng cả hai là bằng hữu chí giao.
Khi Chu Vô Thị nhìn thấy Cổ Tam Thông thì hai mắt hắn co rụt lại, sắc mặt trầm xuống.
Việc hắn lo lắng nhất đã xảy ra rồi, Cổ Tam Thông đã thoát khỏi Thiên Lao.
Đương nhiên là hắn không phải đang sợ Cổ Tam Thông.
Hắn đang sợ việc nếu như Cổ Tam Thông đã chạy khỏi Thiên Lao thì dù bản thân có cứu sống được Tố Tâm nàng cũng sẽ không quan tâm tới hắn.
“Tên tiểu nhân không giữ chữ tín nhà ngươi, Bất Bại Ngoan Đồng, đúng thật là chỉ đến thế.”
Sắp đánh nhau sao?
Thấy Cổ Tam Thông cùng Chu Vô Thị bắt đầu đối chọi gay gắt với nhau thì ai nấy trong Thiên Cơ Lâu đều chờ mong vô cùng, thậm chí có người còn kích động tới run cả người.
Năm đó khi hai người đại chiến thì đã đánh nhau ba ngày ba đêm, bất phân thắng bại.
Trận đại chiến đó được kể từ miệng Lưu Tiêu thì cực kỳ kinh thiên động địa, chỉ cần là người trong giang hồ khi nghe xong thì không ai là không thấy nhiệt huyết sôi trào cả.
Hiện tại ai cũng mong chờ cuộc đại chiến giữa Cổ Tam Thông và Chu Vô Thị diễn ra, nếu như bọn họ có thể chứng kiến trận đại chiến này thì chắc chắn đó là điều may mắn nhất đời họ.
Dù sao bình thường ngay cả mặt mũi của Đại Tông Sư bọn họ còn không thể nhìn thấy thì đừng nói đến đại chiến.
“Mau đánh nhau đi!”
Thậm chí có không ít người đều đang cầu nguyện.
Qua hai mươi năm thì hiện tại không biết Cổ Tam Thông và Chu Vô Thị ai sẽ là người chiến thắng đây? Không ai là không muốn biết kết quả cả.
Cổ Tam Thông nói: “Nếu như năm đó ngươi không dùng mưu kế để làm loạn suy nghĩ của ta, và nếu như không phải do Tố Tâm xuất hiện thì ngươi nghĩ ngươi có thể đánh thắng ta sao?”
Sau đó y cười một tiếng ha ha: “Ta tự trói mình trong Thiên Lao hơn hai mươi năm trời đã là quá nể mặt ngươi rồi.”
“Nói đi thì cũng phải nói lại, Cổ Tam Thông ta nuốt lời là vì vợ con, không mất mặt tý nào.”
“Nếu như Cổ Tam Thông ta chỉ vì một lời thề mà không để ý tới vợ con thì lúc đó cả thiên hạ mới mắng ta ngu ngốc đó.”
Y nói một cách vô cùng dõng dạc, khí phách vô cùng.
Ta nuốt lời thì sao?
Ta nuốt lời là vì lo cho vợ con, đó mới là hào kiệt chân chính.
“Nói hay lắm! Đại trượng phu đâu có cổ hủ đến thế, việc làm của Cổ Tam Thông tiền bối mới là việc của một hào kiệt chân chính nên làm.”
A Phi đứng lên vỗ tay.
Chu Vô Thị?
Một tên tiểu nhân âm hiểm mà thôi, chuyên môn lợi dùng tình cảm huynh đệ để trục lợi, chỉ là cá mè một lứa với Long Khiếu Vân.
Chỉ là do thực lực không đủ, nếu không thì A Phi đã sớm rút kiếm giết loại người lang tâm cẩu phế, vô tình vô nghĩa này rồi.
“Cổ Tam Thông tiền bối nói hay thật, nếu như ngài đã biết tình hình của vợ con ngoài kia như thế mà còn chọn tuân thủ lời hứa thì ta sẽ thật sự mắng ngài là ngu ngốc đó.”
Hầu Hi Bạch cũng lên tiếng, hắn không để ý ánh mắt thâm độc như muốn đóng băng lại của Chu Vô Thị.
Trong Thiên Cơ Lâu này thì không phải ai cũng e ngại một cao thủ Đại Tông Sư như Chu Vô Thị.
Mặc dù những người khác không lên tiếng nhưng ai nấy đều nhìn Cổ Tam Thông với ánh mắt khâm phục.
“Sư phụ nói đúng!”
Thành Thị Phi hô lớn, đúng lúc đó thì bắt gặp ánh mắt của Chu Vô Thị liếc qua.
“Nhãi con, ngươi phải kêu lão tử là cha!”
Cổ Tam Thông nghe thế thì vỗ đầu Thành Thị Phi một cái.
Tên ngu ngốc này, rõ ràng biết mình là cha hắn nhưng suốt ngày cứ gọi là sư phụ.
“Đừng đánh, cha!”
Thành Thị Phi kêu to, ôm đầu.
“Đây chính lả nhi tử của ngươi sao?”
Chu Vô Thị nhìn Thành Thị Phi, trong mắt hắn hiện lên một quang mang.
Một khắc sau Chu Vô Thị hừ lạnh, nói: “Còn không mau qua đây.”
Còn không mau qua đây?