“Lâu chủ, thiên tài trên Tiềm Long Bảng lại bị ngươi bắt làm tiểu nhị, đây thật sự quá lãng phí đó.” Thạch Thanh Tuyền không còn gì để nói.
Nhưng sau khi đùa giỡn vài câu với Lưu Tiêu thì quan hệ của cả hai cũng nhích lại thêm một chút.
“Thạch cô nương, do ngươi chưa thấy đó, ngay cả Vương Ngữ Yên cũng có lúc làm tiểu nhị mà.”
“Đúng thế, đối với lâu chủ thì không cần biết ngươi là ai cả.”
“Thạch cô nương, đây chỉ là chuyện bình thường thôi, đừng ngạc nhiên.”
Người trong Thiên Cơ Lâu sớm đã quen mắt với những chuyện này rồi, nên trả lời thay cho Lưu Tiêu.
“Cho ta một phòng chữ “Thiên” luôn.”
Một âm thanh vang dội vang lên.
“Cao thủ!”
Nghe được âm thanh này thì đây là suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người.
Bởi vì thanh âm này tuy không lớn, chỉ có xen lẫn một chút nội lực thôi mà đã khiến màng tai của mọi người ong ong rồi.
Đám người Sư Phi Huyên cùng Thạch Thanh Tuyền đang đứng ở trước cũng tự động dạt ra.
Bởi vì các nàng đã giao tiền xong xuôi hết rồi.
Đương nhiên cũng có kiêng kỵ người này một tý.
Người này khá khôi ngô, là một đại hán mặt đầy râu như là Trương Phi, làn da ngăm đen, vóc người cao to.
Lưu Tiêu khi nhìn sang thì cũng đã đoán được đây ít nhất là một cao thủ Tông Sư.
Hơn nữa còn thuộc về top đầu trong những cao thủ Tông Sư, khí tức của hắn không hề yếu hơn Thượng Quan Kim Hồng tý nào.
“Tên: Tạ Yên Khách”
“Thân phận: Ma Thiên Cư Sĩ, chủ nhân Ma Thiên Nhai!”
“Cảnh giới: Tông Sư trung kỳ”
“Võ học: Bích Châm Thanh Chưởng, Khống Hạc Công.”
“Mục đích: Bị hấp dẫn bởi danh tiếng của Thiên Cơ Lâu”
Không ngờ lại là Tạ Yên Khách!
Ở Đại Mạc mà vẫn có tin tức vể Thiên Cơ Lâu lưu truyền sao.
Nhưng đáng ra bây giờ hắn đang đi tìm Thạch Phá Thiên chứ, sao lại chạy đến đây?
“Cho Tạ đại hiệp một phòng chữ “Thiên“.”
Tạ Yên Khách lúc này cũng đang quan sát Thiên Cơ Lâu.
“Không hổ là Cửu Châu, quả nhiên nhiều cao thủ.”
Tạ Yên Khách chỉ liếc sơ Thiên Cơ Lâu thôi mà đã thấy đâu đâu cũng có cao thủ, không ít cao thủ Tông Sư, còn về phần Nửa Bước Tông Sư thì có một đống lớn.
Đặc biệt là dù có nhiều thanh niên tuy mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng toàn là có tu vi Tiên Thiên trung kỳ hoặc Tiên Thiên hậu kỳ.
Thậm chí có người còn là Nửa Bước Tông Sư nữa.
Ở Đại Mạc hoàn toàn tìm không ra những thanh niên kiệt xuất như thế.
Sau khi thấy lâu chủ Thiên Cơ Lâu kêu họ của mình lên thì Tạ Yên Khách chấn động.
Không ngờ ở đây còn có người nhận ra hắn.
“Quả nhiên Thiên Cơ Lâu danh bất hư truyền, lão phu tại Đại Mạc xa xôi kia, đây là lần đầu ta bước chân vào Cửu Châu, không ngờ lâu chủ lại có thể nhận ra ta.”
Tạ Yên Khách vừa tặc lưỡi vừa ôm quyền đối với Lưu Tiêu.
Năng lực tình báo thật sự quá kinh khủng.
Tuy ở Đại Mạc hắn là một đại lão danh chấn một phương, nhưng đó chỉ là cái tên của mình nổi danh mà thôi, không biết Thiên Cơ Lâu phải có mạng lưới tình báo kinh khủng ra sao mới có thể điều tra ra được chân dung của mình.
“Khách khí!”
Lưu Tiêu cũng đáp lễ: “Trên thiên hạ này không gì là Thiên Cơ Lâu không biết cả, huống hồ Tạ đại hiệp đây cũng đâu phải là phường tiểu tốt vô danh.”
Một lát sau đó khi đặt xong phòng thì Tạ Yên Khách vẫn chưa lên lầu, hắn ngồi lại kêu một ít rượu và thức ăn lên.
Đám người Thạch Thanh Tuyền cũng đi tìm một chỗ nào đó để ngồi xuống.
“Lâu chủ, người này rất lợi hại sao?”
Chu Chỉ Nhược tò mò nửa ngày, sau đó nhịn không được mà hỏi lại Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu gật đầu, nói nhẹ: “Người này chính là cao thủ Tông Sư của Đại Mạc mà ta từng nói đó, chính là Ma Thiên Cư Sĩ - Tạ Yên Khách.”
“Hắn tự nghĩ ra Bích Châm Thần Chưởng, lực sát thương không ai sánh bằng, nếu như những người của Hiệp Khách Đảo không xuất thế thì hắn gần như đã vô địch tại Đại Mạc.”
Thì ra là hắn!
Lưu Tiêu vừa nói tên ra thì Chu Chỉ Nhược đã biết đó là ai.
“Mau nhìn! Thiên Cơ Bản bắt đầu công bố tin tức rồi kìa.”
Bỗng nhiên có người hô to.
Sau đó tất cả mọi người đều quay sang chú ý Thiên Cơ Bản.
Lưu Tiêu đang tính tiền cũng dừng động tác trên tay lại.
“Sau khi đại hội võ lâm Hoàng Sơn kết thúc, Giang Biệt Hạc tạm thời ngồi lên vị trí Võ Lâm Minh Chủ”
Sau khi thấy tin tức này thì Thiên Cơ Lâu yên tĩnh lại trong chóc lát, sau đó là sôi nhào hết cả lên.
Danh khí của Giang Biệt Hạc khá lớn trên khắp Cửu Châu.
Tất cả đều là nhờ hắn trở thành con rể của một cao thủ Đại Tông Sư, đồng thời cũng là tâm phúc của hoàng đế, Đại Thái Giám - Lưu Hỉ.
“Moá! Người của Liễu Châu đều là ngu ngốc sao? Rõ ràng lâu chủ đã cho Giang Biệt Hạc lên Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng rồi, nói hắn là một tiểu nhân âm hiểm, nhưng bọn họ vẫn cho Giang Biệt Hạc lên làm Võ Lâm Minh Chủ là sao.”
“Trời, bọn hắn không sợ Giang Biệt Hạc sẽ hố chết bọn hắn à.”
“Khoan... Có gì đó sai sai, hình như lâu chủ chỉ mới đưa Giang Biệt Hạc lên Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng thôi chứ chưa nói hắn làm chuyện gì xấu cả.”
Có người nhớ lại.
“Đúng thật là chưa kể!”
Thiên Cơ Lão Nhân cũng gật đầu.
“Đúng thế, ta cũng nhớ là chưa!”
Vi Tiểu Bảo lên tiếng.
Lưu Tiêu sững sờ, bản thân chưa từng nói về Giang Biệt Hạc sao?
Giang Ngọc Yến đứng bên cạnh nghe nhiều người nói Giang Biệt Hạc là một tiểu nhân âm hiểm như thế nhưng cũng không quan tâm.
Đối với nàng thì bây giờ Giang Biệt Hạc chỉ còn là một cái tên mà thôi.
Bản thân đã quyết định ở lại Thiên Cơ Lâu rồi, thế nên nàng không có bất kỳ cảm xúc nào đối với Giang Biệt Hạc cả.