“Phát rồ!”
“Lâu chủ, xin hãy làm người đi!”
“Lâu chủ, chừa lại cho chúng ta một tý canh thừa đi, nếu như ngươi cứ như vậy thì có thể sẽ trở thành công địch của võ lâm đó.”
“Cẩu lâu chủ, ngay cả Thạch Thanh Tuyền mà ngươi cũng muốn xuống tay hay sao?”
“Lâu chủ, không lẽ ngươi sắp xếp Tình Nhân Bảng cùng Tuyệt Sắc Bảng là cho một mình ngươi xài hay sao.”
....
Đối thoại giữa Lưu Tiêu cùng Thạch Thanh Tuyền khiến cho tất cả mọi người trong Thiên Cơ Lâu kêu rên không ngớt.
Bây giờ một mình Lưu Tiêu đã thu bốn người trên Tình Nhân Bảng rồi.
Trên Tuyệt Sắc Bảng thì là ba người, nếu như tính luôn cả Thạch Thanh Tuyền đã là bốn.
Lúc này gò má của Thạch Thanh Tuyền cũng đỏ lên.
Nàng bỗng có chút không biết làm sao, trò đùa có vẻ đã hơi quá giới hạn rồi.
Lưu Tiêu gan quá lớn, khiến nàng không biết đối phó ra sao nữa.
Hầu Hi Bạch cùng Dương Hư Ngạn đứng kế thì hai lỗ mũi như muốn xịt khói, mặt đỏ hết cả lên, bọn hắn hận không thể xé Lưu Tiêu ra làm nhiều mảnh.
“Vậy thôi để ta trả tiền vậy, lâu chủ cho chúng ta hai phòng chữ “Thiên” đi.”
Thạch Thanh Tuyền cười gượng, không dám đùa với Lưu Tiêu nữa.
Hầu Hi Bạch định bước lên để trả tiền.
Lúc này bỗng một tiếng bước chân cùng một làn hương thơm truyền đến.
“Cũng cho ta một phòng chữ “Thiên“.”
“Cũng cho ta một phòng chữ “Thiên“.”
Hai âm thanh vang lên gần như cùng một lúc, một trước một sau.
Một cái mềm dịu uyển chuyển, một cái êm ái thanh thuý.
Mọi người khi nghe hai âm thanh này đều ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt tò mò.
Một khắc sau thì tất cả thiên địa trước mặt bọn họ như mất đi màu sắc, lúc này chỉ còn hai nữ tử đang bước vào Thiên Cơ Lâu mà thôi, khí chất mà cả hai toát ra trái ngược hoàn toàn nhau, một người thì thanh thuần như nước, yên tĩnh xuất trần, như là Không Cốc U Lan vừa nở.
Còn một người khác thì nhiệt tình như lửa, vô tư hào phóng, nóng bỏng vô cùng, nhưng lại có một khí chất gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
“Thật đẹp!”
Có một tên nhịn không được mà nói thầm, hai mắt mê ly,
“Má ơi! Trái tim của Tước gia chịu không nổi mất.”
Ánh mắt Vi Tiểu Bảo sáng lên, như là khi chuột thấy thức ăn vậy.
“Thật đúng là hai giai nhân tuyệt thế!”
Thái Tử Đại Đường cũng gần như thất thố trước vẻ đẹp này.
“Moá ơi! Sao từ khi Thiên Cơ Lâu này thì đạo tâm của lão nhân gia ta luôn phải chịu khảo nghiệm thế.”
Thiên Cơ Lão Nhân sắp nhịn không được thì hô to: “Tiểu Hồng tôn nữ, gia gia sắp tìm một tiểu nãi nãi mới cho ngươi rồi.”
“Đại ca, đừng uống rượu nữa, ở đây có cái còn thú vị hơn rượu nhiều này.”
A Phi vội vàng cướp chén rượu từ tay Lý Tầm Hoan.
Đương nhiên đây chỉ là phản ứng của những tên mê gái mà thôi.
Còn về phần đám người Triệu Mẫn cùng Vương Ngữ Yên thì đều hừ lạnh, tranh nhau khoe sắc.
Lưu Tiêu khi thấy hai người này thì cũng nhận ra thân phận của cả hai.
Bởi vì khi xếp hạng Tuyệt Sắc Bảng thì hắn đã từng thấy hình ảnh của cả hai rồi.
Một người là Loan Loan, truyền nhân mạnh mẽ nhất đương đại của Âm Quỳ Phái, cũng là ngưới đứng thứ 6 trên Tuyệt Sắc Bảng.
Người còn lại là Sư Phi Huyên, cũng là truyền nhân mạnh nhất đương đại của Từ Hàng Tĩnh Trai và là người đứng thứ 5 trên Tuyệt Sắc Bảng.
“Thánh nữ, ngươi cũng tới rồi sao?”
Là một trong những người theo đuổi Sư Phi Huyên, hoặc có thể nói là đứng đầu trong những người theo đuổi, Hầu Hi Bạch quả nhiên là danh bất hư truyền.
Vừa nhìn thấy Sư Phi Huyên là hai mắt hắn sáng lên, vội vàng chạy đến chỗ của Sư Phi Huyền mà mặc kệ Thạch Thanh Tuyền.
“Ừm!”
Sư Phi Huyên gật đầu, tiếp tục đi về phía Lưu Tiêu.
“Đây chính là Sư Phi Huyên cùng Loan Loan!”
“Chính là hai mỹ nhân trên Tuyệt Sắc Bảng của Đại Đường Hoàng Triều.”
Lúc này đã có người nhận ra thân phận của Sư Phi Huyên cùng Loan Loan, giật mình la to.
“Loan Loan cùng Sư Phi Huyên? Thế thì đúng rồi!”
“Thì ra là người trên Tuyệt Sắc Bảng, ta còn tưởng là gặp được mỹ nữ ẩn thế chứ!”
“Ai nha! Thật là!”
“Uống rượu uống rượu thôi, không ai cạnh tranh nổi tên lâu chủ vô liêm sỉ này đâu.”
...
Sau khi biết thân phận của cả hai thì tất cả mọi người bỗng mất hứng.
Mọi người đều biết Từ Hàng Tĩnh Trai cùng Âm Quỳ Phái có địa vị ra sao.
Truyền nhân mạnh nhất của bọn hắn đã đến Thiên Cơ Lâu thì chắc chắn là nhắm tới lâu chủ mà thôi, không ai có cơ hội đâu.
Có cũng không thể nào với tới!
“Làm đệ tử của Thiên Cơ Lâu cũng khá là nhàn.”
“Cũng chỉ là đi rửa chén hoặc là bồi bàn, nói chung nơi nào cần thì các ngươi cứ làm là được.” Lâm Bình Chi như một đại quản gia, đang chỉ dẫn cho Song Long lúc này đã thay quần áo sạch sẽ.
Hai người ban đầu là cô nhi, trộm cướp gì cũng đã làm qua rồi, thế nên không thấy làm tiểu nhị có gì xấu hổ cả.
Sau đó dưới sự hướng dẫn của Lâm Bình Chi thì cả hai bắt đầu quét rác, lau bàn.
Việc này khiến đám người Loan Loan, Sư Phi Huyên, Hầu Hi Bạch trợn mắt nhìn trân trối.
Không ngờ Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng dâng lên Trường Sinh Quyết chỉ đổi được một chức vụ là tiểu nhị.
Nếu như các ngươi muốn thì nói sớm đi, chúng ta cũng có thể an bài cho mà.