“Oa, nữ tử này thật xinh đẹp!”
“Thanh thuần thoát tục, độc lập mạnh mẽ, cô nương này chắc chắn là một người trên Tuyệt Sắc Bảng!”
Thạch Thanh Tuyền mang một bộ đồ trắng bước vào Lạc Dương Thành.
Nàng như một tinh linh được sinh ra từ thiên địa vậy, không nhiễm khói bụi trần gian.
...
Nàng vừa xuất hiện thôi mà đã gây ra oanh động cực kỳ lớn.
Vẻ đẹp của nàng khiến mọi người phải sững sờ.
“Nàng chính là Thạch Thanh Tuyền, người đứng thứ bảy trên Tuyệt Sắc Bảng!”
Có người bắt đầu nhận ra thân phận của Thạch Thanh Tuyền.
Đối với những tình huống này thì Thạch Thanh Tuyền đã quá quen rồi, không thèm để ý chút nào.
Nàng chỉ đi thẳng về hương Thiên Cơ Lâu mà thôi.
Chớp mắt nàng đã gặp được hai người quen ở trước của Thiên Cơ Lâu, Hầu Hi Bạch cùng Dương Hư Ngạn.
Chính là hai đệ tử đắc ý nhất của cha nàng, Tà Vương - Thạch Chi Hiên.
“Sư huynh, sao các ngươi không vào.”
Nghe được âm thanh này thì hai người Hầu Hi Bạch vội vàng quay lại, thấy Thạch Thanh Tuyền đang đi đến.
“Sao sư muội lại đi đến Lạc Dương Thành một mình thế?”
Địch nhân của sư tôn thực sự quá nhiều, sau khi thân phận của sư muội bị lộ thì khó tránh khỏi có người nảy ra ý đồ xấu, muốn bắt nàng để uy hiếp sư phụ.
Thạch Thanh Tuyền nói: “Sợ gì chứ, có Thiên Cơ Lâu che chở, ai dám đụng vào ta nữa.”
Nàng le lưỡi, biểu tình rất là nghịch ngợm.
Hầu Hi Bạch cùng Dương Hư Ngạn đều ngây người tại chỗ.
Mặc dù cả hai đều coi Thạch Thanh Tuyền như là muội muội của mình, nhưng mị lực của mỹ nữ đứng thứ 7 trên Tuyệt Sắc Bảng không nhỏ, khiến cả hai đều sững sờ.
Thạch Thanh Tuyền thấy vậy thì đỏ mặt, nàng cúi đầu như một hài tử làm việc gì sai vậy.
Nàng biết hành động vô ý thức của mình khiến cả hai sư huynh thất thố rồi.
Nàng vội vàng hỏi lại: “Sao hai sư huynh lại đến Lạc Dương Thành thế?”
Hầu Hi Bạch nói: “Chúng ta phụng mệnh của sư phụ truy sát Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng, sau đó cả hai bọn hắn chạy đến đây, hình như bọn chúng đã gia nhập vào Thiên Cơ Lâu rồi.”
Nói đến đây thì cả hai vô cùng đau đầu.
Thiên tài đứng ở vị trí khá cao trên Tiềm Long Bảng, lại còn luyện thành Trường Sinh Quyết.
Hiện tại hai người còn được Thiên Cơ Lâu che chở nữa, sợ rằng một thời gian ngắn nữa thôi cả hai sẽ là uy hiếp cực lớn của bọn hắn.
“Vậy thì phiền toái thật!”
Thạch Thanh Tuyền nhướng mày, Thiên Cơ Lâu là nơi mà ngay cả phụ thân nàng cũng phải kiêng kỵ.
“Để ta vào Thiên Cơ Lâu xem có thể hoá giải hận thù giữa hai bên không.”
Hai người Hầu Hi Bạch nghĩ một hồi thì chỉ có cách này là ổn nhất thôi.
Sau đó cả ba tiến vào Thiên Cơ Lâu.
Tất cả mọi người trong Thiên Cơ Lâu đã chú ý tới Thạch Thanh Tuyền từ sớm rồi.
Khi nàng vừa bước vào Thiên Cơ Lâu thì tất cả ánh mắt đều đổ về đây.
“Tên lâu chủ này lại có phúc hưởng rồi!”
Có người hâm mộ đến mức đỏ bừng cả mắt, bởi vì Thạch Thanh Tuyền vừa vào đã đi thẳng về hướng Lưu Tiêu rồi.
“Nếu như ta có thể sống cuộc sống của lâu chủ thì dù có là Ngọc Hoàng Đại Đế ta cũng không đổi.”
Vi Tiểu bảo nói với vẻ hâm mộ.
Bên người Lưu Tiêu nếu không phải là tuyệt sắc trên Tuyệt Sắc Bảng thì cũng là mỹ nữ trên Tình Nhân Bảng, loại cuộc sống này là thứ mà hắn luôn thầm mong ước.
“Thạch Thanh Tuyền bái kiến lâu chủ Thiên Cơ Lâu, đa tạ lâu chủ giúp hai cha con chúng ta xoá bỏ hận thù, giúp ta xoá bỏ khúc mắc.” Thạch Thanh Tuyền cười rồi thi lễ một cái cho Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu mỉm cười, nhìn về phía Thạch Thanh Tuyền rồi nói: “Vậy Thạch cô nương muốn báo ân ta ra sao đây, lấy thân báo đáp chăng?”
Hầu Hi Bạch trợn to hai mắt.
Tên khốn này lại dám đùa giỡn sư muội của hắn giữa thanh thiên bạch nhật như thế.
Moá, đồ vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ!
Ánh mắt của tất cả mọi người lúc này như từng lưỡi kiếm sắc biến, bay về phía Lưu Tiêu, khiến cho ngay cả hắn cũng lạnh cả sống lưng.
Nhưng Thạch Thanh Tuyền lại mỉm cười: “Được!”
Bây giờ thì tới lượt Lưu Tiêu ngây người, không ngờ Thạch Thanh Tuyền lại trả lời như thế.
“Nếu như ta làm phu nhân của lâu chủ, vậy thì chắc ta cùng hai vị đây không cần tốn tiền ăn ở nữa phải không?”
Nàng nháy nháy mắt, toát ra vẻ khả ái linh động vô cùng.
“Ta không chịu nổi!”
Lưu Tiêu còn chưa lên tiếng thì những tên mê gái kia đã hô hết cả lên, thật sự là bởi vì bộ dạng hiện tại của Thạch Thanh Tuyền quá mê người.
Ơ?
Sau khi nha đầu này hoá giải được khúc mắc giữa bản thân cùng Tà Vương thì lại trở nên sáng sủa hoạt bát như thế này à.
Chớp mắt Lưu Tiêu đã hiểu lý do vì sao Thạch Thanh Tuyền lại trở nên như thế này rồi.
Hắn cười hì hì: “Nếu như đã là phu nhân của Thiên Cơ Lâu thì tới phòng của ta chứ, còn ở phòng thuê gì nữa.” Sau khi lời này vừa dứt thì Vương Ngữ Yên tức giận đùng đùng, kéo Chung Linh rời đi.
Mộc Uyển Thanh hừ lạnh một tiếng sau đó quay đầu đi theo Vương Ngữ Yên.
Tôn Tiểu Hồng không thèm nắn vai cho Lưu Tiêu nữa mà chạy đi tìm Thiên Cơ Lão Nhân.
Giang Ngọc Yến thì nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt ta hết cách rồi.
Còn về phần Chu Chỉ Nhược thì đang mài răng một cách hung tợn, như đang muốn cắn người.
Chỉ còn Tiểu Long Nữ và Trình Anh thì ngồi lại một cách mê mang mà thôi.