Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng (Dịch)

Chương 139: Tẩy não chúng nữ

Chương Trước Chương Tiếp

“Việc ta làm còn chưa tới lượt ngươi phản đối.”

Oanh!

Một tia quang mang hiện lên trong mắt Lý Thu Thuỷ, nàng chưởng một chưởng vào người của tên thái giám này.

Một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, tên thái giám này phun một ngụm máu, bay thẳng ra ngoài, sau đó hắn liên dập đầu liên tục.

“Nương nương tha mạng!!”

Đùng đùng đùng...

Tên thái giám này hoảng sợ tới nổi đập đầu liên tục xuống nền đất, khiến máu chảy khắp cả đầu.

“Nhanh đi truyền lệnh, nếu như có lần sau thì ngươi đừng mong giữ được cái đầu của mình.”

Lý Thu Thuỷ bá đạo không gì sánh được.

Trở thành một vị Vô Thượng Đại Tông Sư, cao thủ đệ nhất của Tây Hạ, ngay cả Tây Hạ Vương cũng sợ nàng kia mà.

Dù là cháu gái của nàng còn phải theo họ nàng chứ không phải họ của Tây Hạ Vương thì ta có thể thấy địa vị của Lý Thu Thuỷ ở Tây Hạ này lớn đến ra sao.

Tên tiểu thái giám này chỉ vừa vào cung không lâu nên mới dám nói như vậy trước mặt nàng.

Phải biết rằng một khi Lý Thu Thuỷ ra quyết định rồi thì dù Tây Hạ Vương có khó chịu đi chăng nữa hắn cũng phải cố gắng nhịn mà đồng ý.

Sau đó đoàn người đi Thiên Cơ Lâu của Đoàn Diên Khách bất đắc dĩ phải thêm một người là quận chúa Lý Thanh Lộ.

Một nữ tử vừa cao quý, điềm tĩnh, phong độ, trí thức.

Tấm lụa mỏng che mặt kia của nàng làm nàng thêm một phần thần bí.

Khiến cho Vân Trung Hạc thấy thế cũng thèm tới mức nhỏ dãi.

“Nếu như ngươi dám có ý đồ xấu xa gì thì không cần nương nương động thủ, lão tử sẽ là người đầu tiên phế ngươi.”

Đoàn Diên Khánh thấy bộ dạng như vậy của Vân Trung Hạc thì vội vàng đe doạ.

Thân thể Vân Trung Hạc run lên, ánh mắt sợ hãi cực độ.

Không phải do hắn bị Đoàn Diên Khánh hù sợ, mà là do hắn bị người nương nương Lý Thu Thuỷ mà Đoàn Diên Khánh vừa nhắc tới hù cho sợ.

Trên giang hồ bọn hắn là Tứ Đại Ác Nhân bị mọi người phỉ nhổ.

Nhưng chỉ có bọn họ biết nếu đem đi so sánh với nương nương Lý Thu Thuỷ thì bọn hắn không khác gì con nít nhà chòi, hay là hoà thượng ăn chay niệm phật cả.

...

“Sau khi bốn vị tình nhân chết trước mặt mình thì vị Vương gia này đã có tử chí từ lâu.”

“Hắn thừa dịp Vương Phi cùng nhi tử không đề phòng, bàn giao hết tất cả gia sản lại sau đó cũng tự tử theo những tình nhân của mình.”

“Mà Vương Phi của hắn lúc này cũng biết nam nhân của mình thật sự yêu tha thiết tất cả những tình nhân kia.”

“Sau khi nhìn từng tình nhân của Vương gia cam tâm tình nguyện đi chết vì hắn thì Vương Phi cũng hối hận vô cùng.”

“Bây giờ nàng không trách nam nhân của mình vì sao không chung tình với một mình nàng nữa, mà nàng trách rằng vì sao bản thân lại đi yêu một người vốn bản tính đa tình.”

“Nàng nhớ lại bản thân vì để trả thù nam nhân mà mình yêu thương nhất nên đã ăn nằm với một người có danh tiếng xấu xa nhất thiên hạ này.”

“Lúc này Vương Phi không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa.”

“Nàng cũng thừa lúc con trai không chú ý, vung kiếm tự sát.”

...

Bên cạnh Lưu Tiêu lúc này oanh oanh yến yến, đâu đâu cũng là hươmg thơm.

Đặc biệt là Mộc Uyển Thanh, trên người của nàng sỡ hữu một hương thơm trời sinh, khiến Lưu Tiêu khi ngửi thì phải thầm hô không kiềm nổi.

Hắn tụ tập đám người Vương Ngữ Yên, Giang Ngọc Yến, Chu Chỉ Nhược lại, sau đó hắn sửa kết cục của Đoàn Chính Thuần một tý rồi kể cho tất cả nghe.

Ngay cả Triệu Mẫn cũng bị câu chuyện này hấp dẫn, nhích sang đây để nghe cố sự.

Tên mê gái Lưu Tiêu này lại tiếp tục tẩy não chúng nữ nữa rồi.

Sau khi Chung Linh nghe được Đoàn Chính Thuần cùng Vương Phi đều tự tử thì nhịn không được mà hai mắt đẫm lệ.

“Ô ô... Người Vương gia này thật đáng thương, nếu như ta mà là Vương Phi thì ta sẽ đồng ý cho Vương gia cưới vợ bé, như thế thì mọi việc sẽ không bi thảm như vậy.”

Lưu Tiêu nghe thế thì gật đầu đầy thoả mãn, có vẻ câu chuyện này đã bắt đầu có hiệu quả rồi.

“Chung Linh ngoan, ngươi hiểu chuyện nhất, đến đây, đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ thành một con mèo hoa đó.”

Hắn quơ tay, lấy một cây kẹo que đưa cho Chung Linh.

Mặc dù Mộc Uyển Thanh không khóc nhưng lồng ngực của nàng lúc này cũng đang phập phồng liên tục, qua đây có thể thấy tâm tình của nàng hoàn toàn không ổn định.

“Tuy ngoài miệng các nàng không thừa nhận mình thích Vương gia, nhưng trong lòng thì ngược lại hoàn toàn, thậm chí họ còn nguyện ý chết vì Vương gia nữa.”

“Lâu chủ, các nàng nói như thế là vì không muốn Vương gia bị tên bại hoại kia uy hiếp thôi phải không.”

Lưu Tiêu gật đầu: “Các nàng đều là những nữ tử có tình có nghĩa.”

Giang Ngọc Yến nói: “Tên bại hoại kia thật đáng chết.”

Những nữ nhân còn lại tuy không nói gì nhưng ai nấy đều chìm trong một bầu không khí cực bi thương.

Chỉ có Triệu Mẫn cắn răng nói: “Đúng là đồ cặn bã nam!”

“Thấy một người là yêu một người, còn đi hại chết những nữ tử mà hắn yêu thương nữa chứ.”

Đây là trọng điểm của câu chuyện ta nói ư?

Trọng điểm của ta là nếu như tất cả mọi người đồng ý về chung một nhà là tốt rồi, phân tích những cái đó làm gì.

“Ngươi đi về chỗ của mình đi!”

Mặt Lưu Tiêu đen lại, bầu không khí mà bản thân vất vả tạo dựng nên lại bị Triệu Mẫn phá hỏng hết rồi.

Triệu Mẫn giận đến mức cắn răng, nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt giận dữ, lúc này nàng như một con mèo xù lông, thiếu chút nữa là lao lên cắn Lưu Tiêu rồi.

“Ừm?”

Bỗng Lưu Tiêu nhướng mày, hắn cảm nhận được Thần Võ Huyền Công trong thân thể hắn bỗng vận chuyển nhanh hơn, như là bị kích thích bởi một cái gì đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 28%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)