“Lâu chủ ca ca vẫn còn đang ngủ! Ta đi gọi hắn dậy.”
Chung Linh khẩn trương, muốn chạy lên lầu.
“Lâu chủ có võ công cao cường lắm, dù cho toà lầu này sụp xuống hắn vẫn không sao đâu.”
Vương Ngữ Yên kéo Chung Linh lại, không cho nàng lên lầu.
Nhưng dù muốn lên cũng không thể lên được.
Người trên phòng chữ “Thiên” cùng “Địa” đều đang nháo nhào sử dụng khinh công bay xuống, không có đường nào để chạy lên cả.
Nhiều người lúc này ở bên ngoài cũng bao quanh Thiên Cơ Lâu lại để xem xét, vô cùng kịch liệt.
“Mau nhìn sau lưng Thiên Cơ Lâu kìa!”
Có người chỉ vào phía sau của Thiên Cơ Lâu, chỉ thấy nơi đó toả ra một hào quang cực kỳ chói mắt, bỗng một quần thể kiến trúc đang dần dần mọc từ dưới đất lên.
Không phải động đất!
Giờ khắc này mọi người đều biết lần rung lắc khi nãy là do quần thể kiến trúc này tạo nên.
“Đây là Thần Điện sao? Bên trong có tuyệt thế bí tịch không.”
Nhìn thấy một khu kiến trúc sáng lấp la lấp lánh như thế thì có người bắt đầu suy đoán.
Lời này vừa dứt thì hô hấp của ai cũng nặng dần đi.
Một khắc sau thì vô số tiếng xé gió vang lên, có hơn mười tên cao thủ khinh công bay ra khỏi đám người, muốn thâm nhập vào khu kiến trúc này.
Ngay cả Vi Nhất Tiếu cũng đứng ngồi không yên, bay theo.
Những người khác thì lại ép bản thân bình tĩnh để xem xét, bởi vì thứ này quá quỷ dị.
Mọc lên từ dưới đất, thậm chí còn phát ra ánh sáng chói mắt, không ai biết đây là thứ gì.
Đùng đùng đùng.
Những tiếng va chạm vang lên liên tục, chỉ thấy những cao thủ khi nãy bay vào đều bị một lực lượng khổng lồ từ khu kiến trúc đó đánh ngược trở về, đập thẳng xuống đất.
“Bức Vương!”
Trương Vô Kỵ biến sắc, vội sử dụng Càn Khôn Đại Na Di để đỡ Vi Nhất Tiếu.
“Đa tạ giáo chủ!”
Sắc mặt Vi Nhất Tiếu trắng bệch.
Mặc dù không thụ thương nhưng cảm giác bị đánh ngược về không dễ chịu gì.
“Đây là nơi ở của Thần Tiên sao? Sao lại có tiên quang nở rộ thế!”
Triệu Mẫn hít sâu một hơi, một màn trước mặt này thật sự đã lật đổ tam quan tất cả mọi người.
Thiên Cơ Lão Nhân vừa được Tôn Tiểu Hồng kéo ra thì lúc này đây cũng há hốc mồm, gương mặt chấn động.
“Đây không phải là chỗ ở của Thần Tiên!”
Ngữ khí của hắn chắc chắn vô cùng, bác bỏ suy đoán của Triệu Mẫn.
“Gia gia, ngươi biết đây là gì sao?”
Tôn Tiểu Hồng nhìn Thiên Cơ Lão Nhân với ánh mắt giật mình.
Lời này vừa dứt thì hàng trăm ánh mắt hướng về phía Thiên Cơ Lão Nhân.
Gần đây tuy đạo tâm của Thiên Cơ Lão Nhân gần như bị phá, hoà mình cùng các thanh niên.
Nhưng không thể phủ định được ngoài lâu chủ Thiên Cơ Lâu ra thì hắn chính là người hiểu và biết rõ nhiều bí văn, mật sự nhất trong võ lâm.
Thiên Cơ Lão Nhân nói: “Trong truyền thuyết thì có một nơi thần kỳ trên Cửu Châu gọi là Chiến Thần Điện.”
“Bên trong Chiến Thần Điện có Ma Long thủ hộ, còn có Chiến Thần Đồ Lục, đứng đầu trong bốn đại kỳ thư.”
Chiến Thần Đồ Lục?
Vô số người kinh hô.
Chiến Thần Đồ Lục là loại võ học chí cao ở Cửu Châu, nó chỉ luôn nằm trong truyền thuyết mà thôi, chưa từng có ai đạt được.
“Trong truyền thuyết thì toà Chiến Thần Điện kia tự thành một giới, không ngừng di chuyển dưới nền đất của Cửu Châu, chờ đợi người hữu duyên mới có thể gặp được nó.”
Tất cả mọi người xung quanh nghe thế thì hai mắt đỏ hết lên, cả người run rẩy.
“Tôn tiền bối, ý ngài đây là Chiến Thần Điện hay sao?”
Tả Lãnh Thiền kích động đến mức đỏ bừng cả mặt!
Nếu như có thể học được Chiến Thần Đồ Lục thì còn sợ gì Nhạc Bất Quần nữa.
Thậm chí bản thân còn có thể trở thành người thống trị Cửu Châu cũng phải phải là điều quá viển vông.
Bởi vì trong truyền thuyết thì Chiến Thần Đồ Lục là thứ ghi lại huyền bí của Phá Toái Hư Không,
Lúc này tất cả cao thủ như Thượng Quan Kim Hồng, Thái Tử Đại Tống, Bạch Mi Ưng Vương,... Đều đang chờ đợi mà nhìn Thiên Cơ Lão Nhân.
Giờ khắc này không ai giữ được bình tĩnh cả.
Nếu thật sự là Chiến Thần Điện thì phải liều mạng thôi.
Đã có người từ từ đặt tay lên chuôi kiếm.
Bầu không khí bây giờ cực kỳ căng thẳng.
“Đây không phải là Chiến Thần Điện gì cả, đây chính là cung điện mà Thiên Cơ Lâu ta chế tạo ra thôi.”
Bỗng nhiên Lưu Tiêu mang theo Cổ Tam Thông xuất hiện.
Sự xuất hiện của Lưu Tiêu khiến bầu không khí nơi này này đỡ căng thẳng hơn.
“Lâu chủ kìa!”
“Lâu chủ đã xuống rồi!”
Rất nhiều người nhìn Lưu Tiêu với ánh mắt ngạc nhiên.
“Lâu chủ, ý của ngươi là sao, không lẽ những kiến trúc này đều là của Thiên Cơ Lâu à?”
Có người lên tiếng hỏi.
Lưu Tiêu trả lời: “Không sai!”
“Đây chính là đồ của Thiên Cơ Lâu ta, không phải là Chiến Thần Điện gì cả.”
“Bất kỳ ai muốn vào thì có thể đi bằng cửa lớn.”
“Nếu như xông vào từ bất kỳ hướng nào khác thì sẽ bị Thiên Cơ Vệ coi là người xâm lấn.”
“Đến lúc đó có bị giết thì đừng trách ta không nhắc trước.”
Sau khi Lưu Tiêu nói xong thì có người không tin.
“Ngươi nói của ngươi thì nó là của ngươi à? Thứ này mọc lên từ dưới đất, ngươi dựa vào đâu mà nói nó là của Thiên Cơ Lâu các ngươi?”
Người này vừa nói vừa muốn thi triển khinh công xông vào quần thể kiến trúc này.
Hơn nữa tu vi của hắn cũng khá tốt, Nửa Bước Tông Sư.
Chỉ có điều là Lưu Tiêu chưa từng gặp hắn bao giờ, chắc là người mới đến.
“Nửa Bước Tông Sư, tìm đường chết mà thôi.”
Lưu Tiêu nói khẽ, nhưng không ngăn cản.
Những người khác thì đều biết sự khủng bố của Lưu Tiêu nên ai cũng tin.
Dù là không tin thì cũng không ai có gan hoặc là đủ tự tin cạnh tranh nổi với Thiên Cơ Lâu cả.
Lưu Tiêu không ra tay thì Cổ Tam Thông cũng đã đủ chấp một đám bọn hắn rồi.
Sự xuất hiện của hai người lập tức khiến ai nấy đều im lặng.