“Tĩnh ca ca, việc này không thể trách ngươi được, muốn trách thì phải trách đám người Toàn Chân đó thôi.”
“Không ai nghĩ đám người Khâu đạo trưởng lại dám làm như vậy.”
Hoàng Dung lúc này vẫn còn chột dạ nên vội vàng an ủi Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh quay đầu nhìn Hoàng Dung, nàng thấy thế thì cúi đầu xuống.
Hắn tuy không thông minh nhưng cũng không ngốc.
Nếu như trước kia Hoàng Dung không liên tục thổi gió bên tai mình thì đời nào mình sẽ đưa Dương Quá lên Toàn Chân.
“Tĩnh nhi, sao ngươi lại tức giận như thế.”
Bỗng nhiên một âm thanh hào sảng vang lên.
Quách Tĩnh cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Hồng Thất Công bay đến như thiên tiên, từ từ hạ xuống từ không trung.
“Sư phụ!”
Quách Tĩnh nở nụ cười, tạm thời quên đi chuyện của Dương Quá.
“Thất Công gia gia!”
Ba người Quách Phù vội mở miệng.
“Sư phụ đến đây thì tốt rồi, đệ tử nhờ người trấn giữ Tương Dương vài ngày, Tĩnh nhi phải lên Toàn Chân Giáo một chuyến.”
Người hiền lành như Quách Tĩnh bây giờ cũng đã giận dữ.
“Ngươi muốn đi tìm Triệu Chí Kính?”
Hiển nhiên Hồng Thất Công đã biết rõ mọi chuyện rồi.
Quách Tĩnh gật đầu: “Ta phải tự tay đập chết tên súc sinh này để đòi lại công đạo cho Quá nhi mới được.”
Khuôn mặt hắn đằng đằng sát khí.
Sắc mặt Hoàng Dung đại biến.
Với tính khí của Quách Tĩnh thì trừ phi phẫn nộ tới mức tận cùng, nếu không thì sẽ không nói những lời đó ra.
Huống chi hắn cũng là một nửa đệ tử của Toàn Chân, bình thường hắn vẫn khá tôn kính Toàn Chân.
Quách Tĩnh lại không đổ lửa giận lên đầu nàng, đây là một việc không dễ rồi.
“Ta đi cùng ngươi cho, Tĩnh ca ca!”
Hoàng Dung vội mở miệng.
Tuy ban đầu nàng đưa Dương Quá lên Toàn Chân Giáo là có tư tâm, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ Toàn Chân mà cả giang hồ sùng bái lại để xảy ra chuyện như vậy.
Hồng Thất Công lắc đầu: “Đừng đi!”
“Tên tiểu tử Khâu Xử Cơ kia trong lúc giận dữ đã giết chết Doãn Chí Bình, sau đó đuổi giết Triệu Chí Kính, nhưng không ngờ lại để tên Triệu Chí Kính này chạy thoát, lúc này hắn đã rời khỏi Cửu Châu, không dám quay lại Chung Nam Sơn nữa đâu.”
Quách Tĩnh sửng sốt, không ngờ Khâu Xử Cơ lại không đuổi kịp Triệu Chí Kính.
Hồng Thất Công lại nói tiếp: “Nhưng vận khí của Dương Quá cũng khá tốt, sau nhiều đại nạn thì cuối cùng hắn cũng gia nhập vào Thiên Cơ Lâu.”
Quách Tĩnh nói: “Quá nhi quả nhiên thông tuệ, nếu như có thể gia nhập vào Thiên Cơ Lâu thì đúng là phúc khí của hắn, nếu không tội ta đáng chết muôn lần.”
“Vậy bây giờ ta sẽ đi Thiên Cơ Lâu, nhất định phải căn dặn hắn cố gắng tu luyện mới được.”
Quách Tĩnh vẫn không quá yên tâm về Dương Quá lắm.
“Ta đi cùng với!”
Quách Phù đứng kế bên thì kêu to, nhảy nhót liên tục.
Một khắc sau thì Quách Tĩnh trừng mắt: “Ngươi luyện xong công phu của ngươi chưa? Cút đi luyện công cho ta.”
Sau tiếng quát đó thì ba người Quách Phù vội vã chạy đi luyện công.
“Sư phụ, lão nhân gia ngài vân du tứ hải, vì sao lại đến Tương Dương thế.”
Lúc này Hoàng Dung khéo léo mời Hồng Thất Công ngồi xuống, hỗ trợ Quách Tĩnh châm trà.
Hồng Thất Công nói: “Tiêu Phong của Cái Bang Đại Tống thoái vị, Sử Hoả Long của Đại Nguyên bị giết, ta sợ rằng Hoàng Dung gặp chuyện không may nên mới về Tương Dương.”
“Tạ ơn sự quan tâm của sư phụ!'
Hoàng Dung lập tức dịu dàng.
Quách Tĩnh nơi: “Sư phụ cứ yên tâm dạo chơi đi, có ta ở đây, không ai đụng tới Dung muội được.”
Vừa dứt lời thì một khí cơ cực kỳ bá đạo toả ra từ người Quách Tĩnh.
Đồng tử của Hồng Thất Công co rụt lại, sau đó cười to.
“Hắc...Cuối cùng ngươi cũng đã đột phá thành cao thủ Vô Thượng Đại Tông Sư rồi à.”
Quách Tĩnh gật đầu: “May mắn đột phá vài ngày trước.”
Hồng Thất Công vỗ vai Quách Tĩnh rồi nói: “Tốt! Tốt lắm, thật khiến cho sư phụ nở mày nở mặt.”
“Trong Ngũ Tuyệt thì tuy võ công của ta không đứng hàng đầu nhưng xét riêng về khoản dạy dỗ đệ tử chắc chắn ta sẽ đứng nhất.”
“Đồ đệ của ta là Đại Tông Sư, trong bốn người còn lại ai hơn được ta không.”
“Ngươi xem mấy tên đồ đệ ngu ngốc của Vương Trùng Dương kìa, tự đưa mặt mình cho Thiên Cơ Lâu đánh.”
“Nếu như hắn còn sống trên đời này thì sợ rằng cũng sẽ bị đệ tử mình làm cho tức chết.”
Hoàng Dung đứng cạnh cười nói: “Sư phụ ngài đừng khoác lác nữa!”
“Trước đây nếu không phải là ngày nào ta cũng dùng mỹ thực để hối lộ cho ngài thì đời nào ngài chịu thu Tĩnh ca ca làm đồ đệ của mình.”
Nụ cười của Hồng Thất Công cứng lại, cười mắng: “Nha đầu nhà ngươi thật là.”
Quách Tĩnh nói: “Sư phụ cứ ở Tương Dương vài ngày đi.”
“Đợi sau khi ta trở về từ Thiên Cơ Lâu thì sẽ nói quá trình ta đột phá cho ngài nghe, xem thử ngài có thể biết được bí ẩn trong việc đột phá Đại Tông Sư hay không.”
Hồng Thất Công bỗng nghiêm túc, lắc đầu một cách nghiêm trọng: “Tạm thời ngươi không thể rời khỏi Tương Dương được.”
“Mấy ngày hôm trước ta đã bắt vài tên ác nhân hoành hành ở biên cảnh Cửu Châu, bọn hắn tự xưng là Tàng Biên Ngũ Sửu.”
“Sau khi thẩm vấn thì ta biết dược đệ nhất cao thủ của Đại Thảo Nguyên, Vô Thượng Đại Tông Sư, Võ Tôn - Tất Huyền liên hiệp với một cao thủ Đại Tông Sư vừa xuất hiện là Kim Luân Pháp Vương, ít ngày nữa bọn hắn muốn xâm lấn Cửu Châu.”