Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng (Dịch)

Chương 130: Quách tĩnh tức giận

Chương Trước Chương Tiếp

“Đáng ghét, mắt của lâu chủ Thiên Cơ Lâu bị mù hay sao thế?”

“Trên Tuyệt Sắc Bảng không có tên ta, Tình Nhân Bảng cũng vậy thì thôi đi, bây giờ thậm chí Tiềm Long Bảng cũng không có tên của ta!”

Tương Dương Thành, Quách Phù tức giận vô cùng, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi.

Nàng không phục bất kỳ ai ở trên Tiềm Long Bảng cả.

Bởi vì mẹ của nàng là Hoàng Dung, bang chủ Cái Bang đại danh đỉnh đỉnh đã từng nói nếu nói nếu xét về xinh đẹp thì bản thân chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn nàng cả.

Nếu nói về thiên phú thì nàng nghĩ rằng mình không thua kém bất kỳ ai.

Bởi vì mẫu thân của nàng, Hoàng Dung đã từng nói, cha của nàng rất đần, nên nàng cảm thấy bản thân còn thông minh hơn cha mình, mà cha mình là Nửa Bước Đại Tông Sư thì không lẽ tương lai mình yếu hơn cha hay sao?

“Phù muội muội nói đúng lắm, mắt của lâu chủ Thiên Cơ Lâu đã mù rồi.”

“Ngay cả Dương Quá cũng có thể lên bảng thì vì sao chúng ta không có thể chứ!”

Tiểu Vũ đứng ở một bên liên tục đổ thêm dầu vào lửa, hắn cũng cảm giác mắt của lâu chủ Thiên Cơ Lâu đã mù rồi, ngay cả thiên tài như hắn cũng không quan tâm.

Dù sao trước đây sư phụ Quách Tĩnh của mình còn “ghét bỏ” thiên phú của Dương Quá, không thèm thu y làm đồ đệ mà.

Đại Vũ ở kế thì đảo mắt liên tục.

Hắn nói: “Phù muội, hay là chúng ta đến Thiên Cơ Lâu để lý luận với tên lâu chủ kia đi, để hắn cho chúng ta lên bảng.”

Không thể không nói, tuy cả đời Quách Tĩnh đúng là một anh hùng nhưng khả năng dạy dỗ đệ tử của y thật sự quá tệ.

Cả hai đồ đệ ai cũng là tên ngốc, ngay cả nữ nhi của hắn cũng thế.

Quyết định khuyên Quách Tĩnh đem Dương Quá lên đưa cho Toàn Chân Giáo ở Chung Nam Sơn là quyết định sai lầm nhất của cả cuộc đời Hoàng Dung.

Dựa vào ba tên ngu ngốc này thì ai có thế kế thừa y bác của Quách đại hiệp đây?

“Được được!”

Hai mắt Quách Phù sáng lên, tim đập thình thịch.

“Chắc là do từ nhỏ tới lớn ta đều ở trong Tương Dương Thành nên tên lâu chủ Thiên Cơ Lâu kia chưa từng thấy ta.”

“Chờ đến khi ta xuất hiện trước mặt hắn thì chắc chắn hắn sẽ phải giật mình cho coi.”

Đại Vũ cũng Tiểu Vũ gật đầu liên tục, bọn hắn cũng nghĩ là do nguyên nhân này.

Thiên hạ này còn có cô gái nào xinh đẹp hơn Phù muội chứ.

“Vậy quyết định thế đi, chúng ta tự đi thu dọn đồ đạc, một tý đi liền.”

Quách Phù lên tiếng, nhưng khi nàng vừa quay người lại thì đã thấy mẫu thân Hoàng Dung của nàng cầm sẵn Đả Cẩu Bổng đứng với vẻ mặt vô cùng hung ác rồi.

Mẹ...

Thấy chưa, ba người Quách Phù lúc này đâu còn dám lên tiếng nữa.

Hoàng Dung đe doạ: “Nếu như các ngươi dám trốn đi thì được thôi, ta sẽ kêu Quách Tĩnh đánh gãy ba chân của các ngươi, xem xem các ngươi còn chạy được đi đâu.”

Ba người run lên, mặt trắng như tờ giấy.

Nếu như Hoàng Dung kêu Quách Tĩnh làm như thế thì chắc chắn hắn sẽ ra tay không chút do dự nào.

“Nhưng mà ta không phục!”

“Dựa vào đâu mà Dương Quá có thể lên Tiềm Long Bảng, còn thiên phú của ta cao hơn hắn nhưng lại không được?”

“Còn Tuyệt Sắc Bảng với Tình Nhân Bảng nữa, mẹ nói thử xem, con gái của ngươi thua người ta ở điểm nào.”

“Ta không ôn nhu xinh đẹp sao?”

Ngu dốt như lợn!

Hoàng Dung thầm than trong lòng, bản thân được mọi người ca tụng là nữ trung Gia Cát, không ngờ lại sinh ra một đứa con gái như vậy.

“Trong thời gian ngắn này Tương Dương Thành không an toàn, người của Đại Thảo Nguyên sắp tấn công.”

“Nếu như ngươi ra khỏi thành sau đó bị bắt thì ta và cha ngươi cũng không cứu được đâu.”

Hoàng Dung không muốn làm lòng tự tôn của con gái mình tổn thương, cũng không muốn dối lòng, với nàng sợ rằng sau khi đối mắt với hiện thực tàn khốc thì con mình sẽ không chịu nổi.

Thế nên nàng chỉ có thể đe doạ.

Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn truyền đến, ai nấy đều cảm giác như mặt đất cũng bắt đầu lay động.

Tất cả đều ngẩng đầu lên một cách hoảng sợ, chỉ thấy hậu viện lúc này cuồng phong gào thét, đất đá bay đầy trời.

“Tĩnh ca ca!”

Hoàng Dung hét lớn một tiếng.

Nhìn khắp Tương Dương này thì người có công lực kinh khủng như thế chỉ có chồng nàng, Quách Tĩnh mà thôi.

Một khắc sau Hoàng Dung thi triển khinh công bay về hướng hậu viện.

Ba người Quách Phù không dám thờ ơ tý nào, đồng thời chạy theo.

“Tĩnh ca ca, ngươi đang làm gì đó?”

Hoàng Dung nhìn toà giả sơn ở hậu viện lúc này đã bị đánh bể ra thành nhiều mảnh.

Cùng lúc đó dưới đất cũng có một cái hố to vài mét.

Nàng còn tưởng rằng có cao thủ từ Thảo Nguyên lẻn vào Tương Dương Thành để ám sát Quách Tĩnh nữa kìa.

Nhưng không ngờ khi chạy đến chỉ thấy một mình Quách Tĩnh đang đứng với vẻ mặt đầy sát khí.

Ba người Quách Phù vừa chạy đến, thấy cảnh này thì chỉ biết nép sang một bên.

“Không ngờ Quá nhi lại gặp phải uỷ khuất to lớn như thế ở Toàn Chân Giáo, ta có lỗi với hắn.”

Quách Tĩnh đang tự trách bản thân: “Ta không có mặt mũi nào để đối mặt với Dương Khang huynh đệ cùng Mục Niệm Từ muội muội nữa.”

“Ta thân là đại bá, lại không tự tay dạy dỗ Quá nhi, lại uỷ thác hắn cho người khác để giờ này Quá nhi phải chịu uỷ khuất to lớn như thế.”

“Nếu ngày sau có xuống suối vàng ta thật sự không biết phải bàn giao như thế nào với Thiết thúc nữa.”

Vẻ mặt của hắn bi thống cực kỳ.

Nếu nghĩ kỹ lại thì một thiếu niên mới mười mấy tuổi đã phải chịu một đại nạn như vậy thì ai không thấy đáng trách.

Nếu như không phải do may mắn thì Dương Quá chắc đã bị Triệu Chí Kính giết chết rồi.

Mỗi khi nghĩ tới đây thì Quách Tĩnh càng tự trách hơn.

Sắc mặt Hoàng Dung thay đổi!

Nàng vẫn khá hối hận khi biết tin Dương Quá lên Tiềm Long Bảng, không ngờ bản thân lại tự tay đưa tặng một thiên kiêu đứng thứ 11 trên Tiềm Long Bảng cho người khác, không hối hận mới là lạ.

Huống chi hai đồ đệ của Quách Tĩnh cùng nữ nhi của nàng thật sự quá ngu ngốc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 28%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)