17 tuổi!
Tu vi Đại Tông Sư sơ kỳ.
Giờ khắc này không ai là không kinh hãi cả.
“Thế gian này lại có người yêu nghiệt đến mức đó sao!”
Cổ Tam Thông khi nghe đến đây cũng không kiềm được cảm xúc.
Lúc hắn 17 tuổi thì hình như chỉ có tu vi Tiên Thiên mà thôi.
Ngay cả Cổ Tam Thông cũng như thế chứ đừng nói gì về những người khác.
Thái Tử Đại Tống hô hấp dồn dập, ánh mắt rực lửa,
Thiên tài nghịch thiên như thế thì chắc chắn Võ Thánh không phải là đích đến cuối của hắn đâu, thậm chí còn có thể nhìn trộm cảnh giới Phá Toái Hư Không nữa.
“So với hắn thì cả cuộc đời của lão phu đều đã lãng phí hết rồi.”
Giọng của Thiên Cơ Lão Nhân cực kỳ nghiêm túc, không giống nói đùa.
“Đây mới thực sự là Tiềm Long, Trương Vô Kỵ ta tự thấy thua xa.”
Dưới hào quang của Thạch Phá Thiên thì tất cả Thiên Kiêu đều ảm đạm không màu.
Bao quát tất cả những người trên Tiềm Long Bảng từ nãy tới giờ, ai nấy đều bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
“Lâu chủ, tên Thạch Phá Thiên này còn là người sao?”
“Đứng đầu Tiềm Long Bảng, thật sự quá khủng bố!”
“Thạch Phá Thiên, nghe thế là đã thấy hào khí ngất trời rồi, không ngờ thiên phú của hắn còn cao đến mức khiến người khác giận sôi như vậy.”
“Quả thật là quá doạ người!”
Trong Thiên Cơ Lâu lúc này đều là những tiếng than sợ hãi.
Không ai là không chấn động, trợn mắt há miệng.
Thậm chí có người không còn không thể giữ được bình tĩnh, bóp nát chén rượu trong tay.
Giờ khắc này ngoại trừ tiếng kinh hô không ngừng thì không có bất kỳ tiếng động nào khác.
Chỉ thế này mà đã thất thố rồi sao?
Lưu Tiêu bắt đầu nghiền ngẫm, quyết định quăng ra thêm một quả bom nặng ký nữa.
“Các ngươi cho rằng đây là toàn bộ thiên phú của hắn sao?”
“Thực ra tên Thạch Phá Thiên này chỉ ngơ ngơ ngác ngác toàn bộ hành trình là đã có thể có thành tựu này rồi.”
“Hắn tu luyện mà không có sư phụ, không có ai chỉ điểm cả.”
“Thậm chí lão đầu chỉ hắn luyện võ công còn là một người không có ý đồ tốt, chỉ hắn luyện sai cách để muốn hắn tẩu hoả nhập ma mà chết.”
Lúc này mọi người lại bị hù trước thiên phú của Thạch Phá Thiên.
Tự luyện mà đã có thành tựu như thế này rồi sao, nếu mà có danh sư thì sẽ đến mức nào nữa.
“Nhất định phải thu cho bằng được Thạch Phá Thiên về dưới trướng!”
Trong mắt Triệu Mẫn hiện lên vẻ kiên định.
Nhưng nếu muốn thu phục Thạch Phá Thiên thì phải qua cửa ải lâu chủ trước mới được.
Cần mua tình báo của Thiên Cơ Lâu.
Vào lần trước Lưu Tiêu vạch trần Bối Hải Thạch thì đã từng đề cập tới Thạch Phá Thiên rồi.
Nhưng lúc đó hắn xưng hô Thạch Phá Thiên là Cẩu Tạp Chủng, thế nên không ai nhận ra lai lịch của Thạch Phá Thiên cả.
Đám người Triệu Mẫn đã hạ quyết tâm rồi, nếu như không thể chào mời thì nhất định cũng phải tạo quan hệ tốt.
....
Cùng lúc đó thì tin tức về Tiềm Long Bảng của Thiên Cơ Lâu vừa tuyên bố đang dần truyền khắp Cửu Châu với tốc độ chóng mặt.
“Chúng ta dĩ nhiên không được một suất nào trong hai mươi người này sao?”
Đại Đường Hoàng Triều, Hầu Hi Bạch cùng Dương Hư Ngạn đang phụng mệnh truy bắt Từ Tử Lăng và Khấu Trọng thì bỗng nghe nói về Tiềm Long Bảng, cả hai khó mà tin được.
Bọn họ là ai?
Bọn họ chính là đệ tử của Tà Vương - Thạch Chi Hiên đó.
Có thể được Tà Vương thu làm đệ tử thì thiên phú sao không cao cho được.
Nhưng dù như thế bọn hắn thậm chí còn không có tên trên Tiềm Long Bảng.
Loại đả kích này lớn vô cùng, khiến cả hai người luôn cao ngạo vì là đệ tử của Tà Vương như bọn hắn bỗng cảm thấy xấu hổ.
“Hai người kia lại có thể lên bảng sao, thật khó mà tin được!”
Thấy hai người bị mình đuổi giết như chó nhà có tang là Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng còn có thể lên bảng thì hai người còn bị đả kích hơn nữa.
“Nhất định phải giết chết cả hai, sau đó chúng ta sẽ có thể lên bảng.”
Sau đó hai người càng có quyết tâm giết Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng hơn.
...
“Moá, lâu chủ Thiên Cơ Lâu đang muốn chúng ta chết nhanh hơn hay sao thế?”
Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng khi thấy tên mình hiện diện trên Tiềm Long Bảng thì kêu lên đầy sợ hãi, không vui sướng tý nào.
Bọn họ còn đang không hiểu vì sao lực lượng truy sát bọn họ càng lúc càng nhiều, càng mạnh hơn thì khi chứng kiến Tiềm Long Bảng cả hai đã hiểu.
“Bọn họ ở đây.”
Một khắc sau sắc mặt của cả hai biến đổi, nhanh chóng chạy đi chỗ khác.
...
“Hắc! Vô Kỵ đứng thứ 9 trên Tiềm Long Bảng kìa, nếu sư phụ mà biết thì chắc sẽ vui mừng lắm đây.”
Tống Viễn Kiều đang trên đường chạy đến Thiên Cơ Lâu thì nghe được bảng danh sách của Tiềm Long Bảng, nhịn không được mà cười to.
Ân Lê Đình đứng kế thì hô to kích động.
“Ngũ sư huynh cuối cùng cũng có thể nhắm mắt rồi.”
“Ta lại không thể lên bảng sao!”
“Tên tiểu súc sinh Trương Vô Kỵ kia lại lên bảng được.”
Vẻ âm trầm hiện lên trong mắt Tống Thanh Thư một thoáng rồi biến mất, sau đó hắn cũng giả vờ như cao hứng.
Trong nguyên tác người hắn hận nhất chính là Trương Vô Kỵ.
Không phải bởi vì việc tranh đoạt Chu Chỉ Nhược không, mà nguyên nhân chính đến từ việc đa số trưởng bối của hắn đều thích Trương Vô Kỵ hơn, còn hắn thì luôn nhận được sự nghiêm khắc.