Trong ba phần của Thần Điêu cũng xuất hiện vài nhân vật trâu bò.
Người đầu tiên là Phi Thiên Biên Bức - Kha Trấn Ác, hắn còn cứng và thúi hơn tảng đá dưới hầm cầu nữa.
Hắn có một đặc điểm, đó chính là chưa từng sợ hãi ai bao giờ.
Tu vi chỉ là tam lưu, nhưng khi đứng trước Ngũ Tuyệt hắn vẫn dám mạnh dạn khiêu chiến.
Còn một đám người khác cũng có đặc điểm giống như vậy, đó chính là đám người Toàn Chân Thất Tử.
Không cần biết ngươi trâu bò ra sao, ta chọc hết.
Vào ngay lúc này dù đứng trước mặt của lâu chủ Thiên Cơ Lâu thần bí thì Khâu Xử Cơ vẫn không sợ hãi tý nào.
Lập tức cương với Lưu Tiêu: “Dương Quá thân là đệ tử của Toàn Chân ta, nhưng lại gia nhập vào Cổ Mộ, chẳng lẽ lão đạo nói sai điều gì sao?”
“Lão đạo nói Dương Quá phản bội sư môn là hoàn toàn đúng sự thật, không hề vu oan một tý nào!”
Khâu Xử Cơ nhìn thẳng Lưu Tiêu, muốn xem xem hắn sẽ phản bác ra sao.
Nhưng Lưu Tiêu còn chưa lên tiếng thì Thiên Cơ Lâu đã nháo nhào lên hết cả rồi.
“Má! Dương Quá gia nhập vào Phái Cổ Mộ rồi sao? Chẳng lẽ hắn đã tiếp xúc với Tiểu Long Nữ.”
“Quá tốt, nếu như có thể bái vào Phái Cổ Mộ, hằng ngày đều ở cùng Tiểu Long Nữ thì ta chắc chắn sẽ phản Toàn Chân Giáo ngay.”
“Tốt, phản tốt, làm đạo sĩ làm gì, Dương Quá thật sự là một đấng nam nhi.”
“Phái Cổ Mộ cùng Toàn Chân Giáo? Bị ngu mới chọn vào Toàn Chân Giáo của ngươi.”
“Dương Quá quả thật là tấm gương sáng để chúng ta noi theo!”
Khâu Xử Cơ, Triệu Chí Kính trợn tròn mắt, Doãn Chí Bình thì nghẹn họng nhìn trân trối.
Vậy mà không có ai chỉ trích Dương Quá cả, ai cũng thấy việc hắn làm là đúng.
Vi Tiểu Bảo híp mắt: “Tên tiểu tử Dương Quá này rất hợp với Tước Gia ta, nếu có cơ hội nhất định phải tâm sự với hắn mới được.”
Đại Trượng Phu, không phải là nên giận dữ vì hồng nhan sao?
Thái Tử Đại Tống: “Tiểu tử này tiền đồ sáng lạng, ta xác định rồi, ta muốn tiểu tử này gia nhập Đại Tống Hoàng Triều.”
“Đây quả thật là một đấng nam nhi!”
Thiên Cơ Lão Nhân vuốt râu, mặt mày vui vẻ.
“Nếu như năm đó ta cũng có dũng khí như thế này thì sẽ không hại cả một đời của Thi Âm rồi.”
“Dương Quá, nếu có dịp thì Lý Tầm Hoan ta nhất định sẽ mời ngươi một ly.”
Má!
Lưu Tiêu cũng bị giật mình không nhẹ, không ngờ phản ứng của những tên này lại nằm ngoài dự đoán của hắn như vậy.
Đương nhiên dù như thế hắn vẫn không muốn buông tha đám người Khâu Xử Cơ.
Lưu Tiêu nói: “Đã từng có một thiếu niên, chỉ mới mười hai tuổi, không biết võ nghệ, vậy mà dám cứu người mà Ma Nữ - Lý Mạc Sầu đang muốn giết, khiến cho chính bản thân dính độc của Băng Phách Ngân Châm, xin khỏi Khâu đạo trưởng đánh giá người này ra sao?”
Khâu Xử Cơ nói với không chút do dự nào: “Thiếu niên anh tài, hiệp nghĩa cứu người!”
Sau khi nói xong hắn có một dự cảm xấu.
Nãy giờ đang nói về Dương Quá, bỗng Lưu Tiêu lại nói sang việc này, không lẽ người thiếu niên kia chính là Dương Quá hay sao.
“Nếu như ta cho ngươi biết người thiếu niên đó là Dương Quá thì sao?”
Lưu Tiêu nhìn Khâu Xử Cơ với ánh mắt nghiền ngẫm.
Khâu Xử Cơ chấn động, cảm giác da đầu tê dại không ngừng.
Tình báo của Thiên Cơ Lâu thì chắc chắn sẽ không sai.
Nhưng nếu vậy thì Toàn Chân Giáo sẽ trở thành phường tiểu nhân mất.
“Không có khả năng!”
Khẩu Xử Cơ trực tiếp phủ quyết.
Lưu Tiêu nói tiếp: “Vậy nếu như ta nói Quách Tĩnh, Quách đại hiệp đã chứng kiến toàn bộ sự việc này thì sao?”
“Không tin ngươi có thể đi hỏi Quách đại hiệp.”
Quách Tĩnh, đây chính là đại hiệp được cả Cửu Châu công nhận, ngay cả nhân vật của Tà Đạo cũng bội phục.
Lưu Tiêu vừa nói ra câu đó thì Khâu Xử Cơ không biết nói gì nữa.
Không ngờ tên hề lại là ta.
Nếu như có Quách đại hiệp chứng kiến thì không ai dám hoài nghi lâu chủ nữa.
“Ta thấy mặt của Khâu Xử Cơ hơi đau rồi.”
“Đạo sĩ thúi cổ hủ mà thôi.”
“Người nào không biết tính khí của đạo sĩ Toàn Chân, khư khư giữ mình.”
Tất cả mọi người trong Thiên Cơ Lâu bắt đầu trào phúng Toàn Chân Giáo.
Đám người Triệu Mẫn thì nhìn Khâu Xử Cơ với ánh mắt âm lãnh, mém chút mình đã bị tên đạo sĩ thúi này lừa rồi.
Lưu Tiêu cười nhạt, hắn vẫn không muốn bỏ qua Khâu Xử Cơ.
Hắn chỉ vào Triệu Chí Kính rồi nói: “Việc Dương Quá phản Toàn Chân các ngươi là thật, nhưng hoàn toàn không thể trách hắn được, chỉ là do Toàn Chân ngươi có mắt như mù mà thôi.”
“Và cũng do đám gia hoả cổ hủ các ngươi ép hắn.”
“Tên Triệu Chí Kính này lòng dạ nhỏ mọn, đê tiện âm hiểm.”
“Trước đây Quách Tĩnh đại hiệp dắt Dương Quá lên núi để bái sư, hắn động thủ trước với Quách đại hiệp rồi sau đó bị đánh một trận, nên hắn ghi hận trong lòng.”
“Sau khi trở thành sư phụ của Dương Quá thì ngày nào hắn cũng sai bảo Dương Quá, không dạy tý võ công nào cho y, thậm chí hắn chỉ dạy những bài vè của Toàn Chân cho y mà thôi, khiến tất cả mọi người tưởng rằng hắn đã dạy võ công cho Dương Quá rồi.”
“Hắn còn tàn độc hơn nữa, rõ ràng là Dương Quá không có võ công, tuy nhiên hắn còn phái y tham gia tỉ thí môn phái, thế chẳng phải là đưa Dương Quá vào chỗ chết hay sao?”
“Đáng hận nhất là khi Dương Quá giải thích thì các ngươi hoàn toàn không chịu tin tưởng, ngược lại còn kêu y là lười biếng không chịu luyện công, buộc hắn lên đài để tỉ thí...”
Lưu Tiêu nói tất cả những việc mà Dương Quá gặp phải ở Toàn Chân cho tất cả mọi người cùng nghe, khiến ai nấy trong Thiên Cơ Lâu đều phẫn nộ không ngớt.
“Khá lắm, những đạo sĩ này thật sự quá thâm độc.”
“Toàn Chân Giáo tự xưng là danh môn chính phái, không ngờ lại đi đánh chết một lão bà bà, tội đáng chết.”
“Anh danh cả đời của Trùng Dương chân nhân, ngạo khí cỡ nào, nếu như biết đệ tử của mình lụi bại tới mức như vậy thì sợ rằng hắn sẽ đội mồ sống dậy mất.”
“Một đám dối trá chỉ thích sĩ diện hão, từ khi Trùng Dương đi về cõi tiên thì Toàn Chân chỉ còn là cái danh mà thôi.”
“Cổ hủ tột cùng, luyện Cáp Mô Công thì sao chứ!”
...