“Lâu chủ, Đại Thanh Hoàng Triều ta muốn mua tình báo của những vị thiên kiêu này, giá cả tuỳ lâu chủ ra.”
Vi Tiểu Bảo là người đầu tiên lên tiếng.
Hào khí của người không thiếu tiền đây sao?
Tiểu Hoàng Đế đã có lệnh rồi, miễn có lợi cho Đại Thanh Hoàng Triều thì xài bao nhiêu tiền cũng được,
“Vi gia, ý ngươi là Đại Nguyên Hoàng Triều của ta không có tiền sao?”
Triệu Mẫn lúc này cũng lên tiếng, nhìn chằm chằm Vi Tiểu Bảo, khiến hắn cũng hơi sợ hãi.
“Khí tràng của nữ nhân này quá cường đại, Tước gia không thể đối phó được.”
Vi Tiểu Bảo nói thầm, đây là lần đầu hắn thấy một nữ nhân có khí chất như thế.
Thái Tử Đại Tống đứng lên: “Chẳng lẽ Đại Tống ta thiếu tiền sao?”
Thiên Cơ Lão Nhân, Tả Lãnh Thiền thì im lặng không nói.
Bọn họ không thể cạnh tranh nổi với người của Ngũ Cường Hoàng Triều.
Người ta lắm tiền lắm của, chỉ cần lấy một ít ra sợ rằng đã bằng toàn bộ gia sản của ngươi rồi.
“Không có tiền thật khó.”
Minh Giáo cũng khá là muốn mua tình báo của những thiên kiêu này, tuy nhiên bọn hắn không thể, bọn hắn phải giữ tiền để đấu giá bí mật của Ỷ Thiên Đồ Long.
“Hai vị, như vậy đi, mỗi người chúng ta mua tình báo của một thiên kiêu, đừng căng quá mà ảnh hưởng hoà khí.”
Vi Tiểu Bảo cười gượng, không muốn làm mất lòng Thái Tử Đại Tống cùng Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn cùng Thái Tử Đại Tống suy nghĩ một chút thì gật đầu, coi như đồng ý.
Nhưng mà sao Lưu Tiêu lại chấp nhận kết quả như thế này được.
Có cạnh tranh thì hắn mới có được lợi ích lớn nhất chứ.
“Tên tiểu súc sinh Dương Quá kia khi sư diệt tổ, ta khuyên các ngươi đừng quan tâm đến hắn làm gì.”
“Lâu chủ Thiên Cơ Lâu, bảng xếp hạng này của ngươi hoàn toàn không xét tới phẩm tính, vậy thì có hơi không ổn.”
Một âm thanh vang lên, chỉ thấy ba vị đạo sĩ đang đi từ phía ngoài vào.
Đi đầu là một đạo sĩ tóc hoa râm, phía sau là hai đạo sĩ trung niên.
Lưu Tiêu tối sầm mặt lại.
Đây là mấy tên ngốc tới từ đâu thế.
Cắt ngang lời của mình thì thôi đi, lại còn muốn chặn đứng tài lộ của mình.
Còn nữa, nếu như Dương Quá mà là người xấu thì trong thiên hạ này không có mấy ai là người tốt cả.
“Mấy tên ngáo này đến từ đâu thế, ngươi có quyền gì mà chất vấn lâu chủ.”
“Chó nhà ai không chịu cột chặt mà để nó thoát ra này.”
“Đầu óc các ngươi có bình thường không thế?”
“Đúng, lâu chủ đã nói rồi, xếp hạng trên Tiềm Long Bảng chỉ xét thiên phú mà thôi, không quan tâm chính tà tốt xấu.”
...
Lưu Tiêu vẫn chưa lên tiếng thì đã có rất nhiều người bắt đầu bênh hắn dùm rồi, rất nhiều người lên tiếng mắng chửi ba tên đạo sĩ vừa vào Thiên Cơ Lâu.
Nhưng chỉ qua vài câu nói vừa rồi ta có thể thấy trong mắt Vi Tiểu Bảo hiện lên vẻ thất vọng.
Lão đạo sĩ vừa đến này không chỉ biết Dương Quá, hắn còn nói y phản bội sư môn nữa.
Thế giới này hận nhất là những người vong ân phụ nghĩa, khi sư diệt tổ.
Người như thế thì dù thiên phú có tốt tới đâu cũng không ai dám bồi dưỡng cả.
Rất nhiều người đã biết rõ chắc từ này về sau tên thiên kiêu Dương Quá này khó lòng mà giao du với người khác rồi.
Cùng lúc đó thì ánh mắt của Lưu Tiêu cũng khựng lại, nhìn về lão đạo sĩ vừa lên tiếng.
Thực ra hắn cũng biết đối phương là ai rồi.
“Tên: Khâu Xử Cơ”
“Thân phận: một trong Toàn Chân Thất Tử, đệ tử của Vương Trùng Dương.”
“Cảnh giới: Nửa Bước Tông Sư”
“Võ học: Toàn Chân Nội Công, Toàn Chân Kiếm Pháp, Thiên Cương Bắc Đẩu Trận”
“Mục đích: Đột phá Tông Sư”
Lưu Tiêu nhìn sang, ăn khớp hoàn toàn với suy đoán của hắn.
Tuy hắn không đoán được đây là Khâu Xử Cơ, nhưng hắn khá chắc những người này đến từ Toàn Chân Giáo.
Lời khi nãy của lão đạo sĩ càng khẳng định suy đoán của hắn, trước khi gia nhập vào Cổ Mộ thì Dương Quá chỉ có xích mích với một mình Toàn Chân mà thôi.
Lưu Tiêu cũng nhìn sang hai người đi cùng Khâu Xử Cơ.
Một người là cao thủ đệ nhất trong tam đại đệ tử Toàn Chân, đã từng là sư phụ của Dương Quá, là một tiểu nhân âm hiểm mười phần, còn một tên khác thì là Long Kỵ Sĩ - Doãn Chí Bình đại danh đỉnh đỉnh, chưởng giáo đời tiếp theo của Toàn Chân.
Không phải!
Nếu nói đúng thì bây giờ Doãn Chí Bình vẫn chưa trở thành Long Kỵ Sĩ.
“Việc của bổn lâu chủ không tới lượt người như ngươi khoa tay múa chân.”
Lưu Tiêu sầm mặt lại, khó chịu với lời nói của Khâu Xử Cơ.
Hơn nữa hắn cũng không thích những lão đạo sĩ cổ hủ của Toàn Chân lắm.
“Còn về phần Dương Quá là người ra sao thì bổn lâu chủ rõ hơn ngươi nhiều.”
“Những tên đạo sĩ thúi cổ hủ không biết quý trọng ngọc quý như các ngươi lại muốn dồn một thiếu niên hiền lành vào tử địa, vậy ai mới là người ác độc đây.”
Các ngươi muốn gây sự với ai vậy?
Nếu Toàn Chân Giáo của ngươi không muốn thanh danh nữa thì được thôi, ta giúp các ngươi.
Hơn nữa hành vi của Khâu Xử Cơ cực kỳ quá đáng.
Trước mặt mọi người mà hắn lại nói Dương Quá phản bội sư môn, đây không phải đơn giản là đâm một đao vào lưng Dương Quá đâu.
Đối xử tàn nhẫn như thế đối với một thiếu niên 15 tuổi, tuyệt hết đường sống của người ta.
Phải biết rằng đây là một thế giới tôn sư trọng đạo, một khi đã bị gán tội danh phản bội sư môn lên người thì không khác nào bị trấn áp ở dưới mười tám tầng địa ngục cả.
Nhìn thử sang đám người Triệu Mẫn xem, ban đầu bọn hắn còn rất hứng khởi nhưng sau khi nghe những lời này của Khâu Xử Cơ thì bây giờ bọn hắn đều bắt đầu chán ghét Dương Quá.
“Mau ngồi xuống, lâu chủ lại muốn vạch trần sự thật!”
“Ăn dưa!”
“Hạt dưa với trà đâu!”
“Moá, Khâu Xử Cơ đã chọc giận lâu chủ rồi, xem ra lâu chủ đang muốn moi hết gốc gác của Toàn Chân ra.”
“Lại có chuyện xấu để nghe nữa rồi!”
Bỗng Thiên Cơ Lâu lại trở nên náo nhiệt hẳn lên, ai nấy đều hưng phấn vô cùng.
Những người biết rõ tính tình của Lưu Tiêu thì đều hiểu rõ lần này Toàn Chân Giáo gặp xui rồi.