“Đứng thứ 16 trên Tiềm Long Bảng, Loan Loan.”
“18 tuổi, tu vi Nửa Bước Tông Sư.”
“Đứng thứ 15 trên Tiềm Long Bảng, Sư Phi Huyên.”
“18 tuổi, tu vi Nửa Bước Tông Sư.”
“Đứng thứ 14 trên Tiềm Long Bảng, Giang Ngọc Yến.”
“10 tuổi, không có tu vi.”
Không có ai bất ngờ về việc Sư Phi Huyên cùng Loan Loan lên bảng cả, dù sao các nàng cũng là thiên tài danh chấn Cửu Châu.
Giang Ngọc Yến!
Giờ đây tất cả mọi người đều quay sang nhìn Giang Ngọc Yến lúc này đang quét tước trong Thiên Cơ Lâu.
Ngoại trừ Lưu Tiêu ra thì tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Đám người Vương Ngữ Yên thì ngơ ngác nhìn Giang Ngọc Yến.
Bản thấy thấy một bé gái đáng thương nên muốn nhận vào Thiên Cơ Lâu thôi, không ngờ bé gái đó lại có thiên phú tốt như vậy.
Giang Ngọc Yến cũng hơi ngây người một tý.
Giang Ngọc Yến chưa từng được tiếp xúc tới tu luyện, thế nên không thể ngờ rằng bản thân cũng có thể lên bảng.
Thế nên bây giờ nàng hơi luống cuống tay chân một tý.
“Lâu chủ ngươi thật sự phát rồ rồi, lại để cho thiên kiêu trên Tiềm Long Bảng đi quét nhà.”
“Lâu chủ, ngươi định bắt chước Trương giáo chủ, không làm người nữa sao?”
“Nếu như lâu chủ ngươi không biết cách bồi dưỡng thiên tài thì cứ để ta cho.”
“Ngọc Yến cô nương, phản Thiên Cơ Lâu này đi, gia nhập vào thế lực của chúng ta này, tên lâu chủ này không phải người tốt.”
...
Khắp nơi đâu đâu cũng là tiếng khiển trách Lưu Tiêu.
Thật quá đáng!
Đường đường là thiên kiêu đứng thứ mười bốn trên Tiềm Long Bảng, vậy mà ngươi lại để nàng quét nhà.
Rất nhiều người khi này cũng hối hận vô cùng, hối hận là vì sao khi thấy Giang Ngọc Yến tới Thiên Cơ Lâu xin cơm mà mình lại không thu nhận nàng.
“Con mẹ nó, ta chọc gì các ngươi à?”
Trương Vô Kỵ nằm không cũng trúng đạn, lúc này hắn vô cùng muốn đánh người.
“Lâu chủ, Ngọc Yến tỷ tỷ có thiên phú tốt như thế sao.”
Chung Linh đứng cạnh Lưu Tiêu hỏi nhỏ, hai mắt liếc Giang Ngọc Yến liên tục.
“Ừm!”
Lưu Tiêu gật đầu.
Thiên phú của Giang Ngọc Yến cực kỳ cao, đây là một chuyện không cần nghi ngờ, dù sao nàng chính là người giết sạch nhân vật trong kịch bản mà.
Nàng có thể luyện thành Di Hoa Tiếp Mộc, hút đi nội lực của hai vị cung chủ Yêu Nguyệt Cung, có thể thấy được thiên phú của nàng đáng sợ ra sao.
Thế giới này không phải chỉ cần đưa ngươi một quyển tuyệt thế thần công là ngươi sẽ trở thành cao thủ tuyệt thế đâu.
Nếu không thì thiên hạ này đã thành nơi cao thủ đi đầy đất rồi.
Khiến người khác bất ngờ hơn là Giang Ngọc Yến chỉ ngây người ra một lúc, sau đó liền tiếp tục quét rác.
Nàng không quan tâm việc bản thân có lên Tiềm Long Bảng hay gì nữa.
Điều này cũng khiến Lưu Tiêu hài lòng vô cùng.
Giang Ngọc Yến lúc này vẫn rất đơn thuần, không có dục vọng gì cả, cũng biết rõ cảm ân.
Nếu như mình bồi dưỡng tốt thì Giang Ngọc Yến chắc chắn sẽ trở thành tướng tài đắc lực nhất của mình.
“Đứng thứ 13 trên Tiềm Long Bảng, Lệnh Hồ Xung.”
“19 tuổi, tu vi Tiên Thiên trung kỳ.”
“Đứng thứ 12 trên Tiềm Long Bảng, Khấu Trọng.”
“18 tuổi, tu vi Tiên Thiên sơ kỳ.”
“Đứng thứ 11 trên Tiềm Long Bảng, Dương Quá.”
“15 tuổi, tu vi Nhất Lưu.”
“Đứng thứ 10 trên Tiềm Long Bảng, Từ Tử Lăng.”
“18 tuổi, tu vi Tiên Thiên.”
Lưu Tiếp tiếp tục nói ra bốn cái tên.
“Quả nhiên Lệnh Hồ Xung có thể lên bảng, không ngờ một môn phái tam lưu như Phái Hoa Sơn mà có thể bồi dưỡng ra nhiều nhân tài như vậy.”
“Không hổ là người có thể luyện được Độc Cô Cửu Kiếm, thiên phú thật sự rất cường hãn.”
“Đáng tiếc, thiên phú của Lệnh Hồ Xung tuy tốt nhưng tam quan của hắn lại quá bất chính.”
Nghe được Lệnh Hồ Xung lên bảng thì người duy nhất ở đây thấy không thoải mái chắc chỉ có Tả Lãnh Thiền cùng người của Tung Sơn mà thôi.
Hắn bây giờ đang đau đầu với việc phải đối phó với Lệnh Hồ Xung và Phái Hoa Sơn ra sao, không có biện pháp nào cả.
Sợ rằng bản thân chỉ cần vô ý một tý thôi thì sẽ có một cao thủ Kiếm Đạo Đại Tông Sư như Phong Thanh Dương ra mặt.
“Lâu chủ, Khấu Trọng là ai thế?”
“Còn có Từ Tử Lăng nữa!”
“Dương Quá này mới chỉ mười lăm tuổi thôi mà đã lên Tiềm Long Bảng rồi à, lợi hại.”
“Lại thêm mấy thiên tài chúng ta chưa từng nghe nói, quả nhiên Cửu Châu này Ngoạ Hổ Tàng Long.”
“Ta sắp hoá điên đến nơi rồi, toàn là những thiên tài mà ta chưa nghe nói tới bao giờ thôi.”
“Lâu chủ có thể phổ cập khoa học miễn phí cho chúng ta một lần sao?”
Người trong Thiên Cơ Lâu sắp cảm giác bản thân đều là ếch ngồi đáy giếng hết rồi.
Đặc biết là những người đến từ Ngũ Cường Hoàng Triều như Vi Tiểu Bảo, Triệu Mẫn cùng Thái Tử Đại Tống, mặt ai nấy đều tái nhợt vô cùng.
“Những thám tử kia đều đang làm gì thế, có nhiều thiên tài như vậy mà không có bất kỳ tin tức nào là sao.”
Thái Tử Đại Tống cắn răng, biểu tình âm trầm, hận không thể chém chết người đứng đầu bộ phận tình báo của Đại Tống.
Lưu Tiêu cười cười: “Các ngươi có thể bỏ tiền ra để mua tình báo của những người này đó.”
“Nhắc nhở nhẹ một tý, những người này trừ Lệnh Hồ Xung ra thì đều là võ giả tự do, không có bất kỳ thế lực nào ở phía sau.”
Lưu Tiêu bắt đầu dụ dỗ.
Đây chính là thiên tài trên Tiềm Long Bảng, tương lai ít nhất cũng là một cao thủ Đại Tông Sư.
Nếu như có thể thu về dưới trướng của mình thì vài chục năm sau thế lực của bản thân sẽ có một cao thủ Đại Tông Sư toạ trấn, ai dám làm càn.
Vô số người tâm động, hai mắt toả sáng.
Thảo nào bọn hắn chưa từng nghe qua tên của những thiên tài này, xếp hạng trên Tiềm Long Bảng cao như thế mà tu vi lại cực kỳ rác rưởi, thì ra là do không có thế lực đứng sau.
Loại võ giả trẻ tuổi thế này là người dễ lôi kéo nhất.
Chỉ cần ném vài bản thần công cho bọn hắn thì sợ gì bọn hắn không gia nhập vào thế lực của mình.