“Lần lên bảng này đối với một số người thì không chắc đó sẽ là chuyện tốt lành gì.”
Đây là ý tưởng của rất nhiều người hiện nay.
Võ lâm rất tàn khốc.
Đặc biệt là những thế lực bá chủ kia, nếu như bọn hắn không thể lôi kéo được thiên tài đó thì cách tốt nhất là huỷ diệt càng sớm càng tốt.
Đặc biệt là Ngũ Cường Hoàng Triều, bọn hắn thậm chí sẽ còn sai sát thủ để ám sát thiên tài của lẫn nhau.
“Đương nhiên lời của bổn lâu chủ cũng không phải là tuyệt đối!”
“Bởi vì thành tựu sau này của một người không chỉ có thiên phú, mà còn phụ thuộc vào kỳ ngộ, may mắn cùng nhiều nhân tố khác.”
“Những lời này của lâu chủ chỉ là dưới tình huống lý tưởng nhất mà thôi.”
“Có thể sau này người đứng cuối trên Tiềm Long Bảng lại trở thành Võ Thánh, còn vị đứng đầu lại chết yểu thì sao.”
“Thế nên mọi người phải ghi nhớ vị trí trên Tiềm Long Bảng không phải là thứ xếp hạng thành tựu thật sự sau này.”
Lưu Tiêu sợ rằng sau này mình sẽ nói hớ.
Dù sao thế giới này có quá nhiều Khí Vận Chi Tử, ai biết sau này bọn hắn sẽ phát triển tới mức nào chứ.
Bởi vì ngay cả Thiên Cơ Lâu cũng không thể suy tính thành tựu mấy chục năm sau của bọn hắn được.
Và còn vì sự xuất hiện của Thiên Cơ Lâu mà tương lai của rất nhiều người bị thay đổi đi nhiều.
Ví dụ như Chu Chỉ Nhược, ban đầu nàng là một cô gái số khổ.
Nhưng bây giờ khi gia nhập Thiên Cơ Lâu thì chắc chắn tương lai của nàng sẽ bất khả hạn lượng.
Có thể thiên phú hiện tại của nàng thua kém rất nhiều người nhưng hắn có thể khẳng định, chỉ cần hắn chịu bồi dưỡng thì sau này tu vi của nàng sẽ bỏ xa những người có thiên phú cao hơn mình.
Còn có Lâm Bình Chi cùng Mộc Uyển Thanh nữa.
Bây giờ bọn hắn thậm chí còn không có tư cách so sánh với người trên Tiềm Long Bảng.
Nhưng Lưu Tiêu dám cam đoan tương lai của bọn hắn sẽ không yếu hơn bất kỳ người nào trên Tiềm Long Bảng đâu.
“Suy tính hai mươi người dưới ba mươi tuổi có thiên phú mạnh nhất Cửu Châu.”
Lưu Tiêu nhắm mắt!
Vì để bảng xếp hạng lần này chuẩn xác nhất có thể thì hắn sẽ sử dụng khả năng suy tính của Thiên Cơ Lâu.
Một ba động mà hắn có thể cảm nhận được đang khuếch tán dần từ Thiên Cơ Lâu ra khắp Cửu Châu.
Chỉ một lát sau người đầu tiên đã xuất hiện trước mắt Lưu Tiêu.
Người thứ hai, thứ ba, thứ tư!
Cuối cùng là người thứ hai mươi!
“Giáo chủ Minh Giáo Trương Vô Kỵ của chúng ta chắc chắn sẽ được lên Tiềm Long Bảng này của Thiên Cơ Lâu, hắn là một cao thủ Tông Sư khi vừa mới 18 tuổi đó!”
Quang Minh Tả Sứ - Dương Tiêu của Minh Giáo nói với vẻ mặt chắc chắn.
Nếu như Trương Vô Kỵ còn không thể lên Tiềm Long Bảng hắn không thể tưởng tượng nổi trên đó sẽ là một đám thiên tài nghịch thiên ra sao.
“Ta có thể lên bảng sao?”
A Phi vốn là Kiếm Khách, chú trọng nhất là phong mang tất lộ.
Hắn cũng khá muốn mình được lên Tiềm Long Bảng.
“Đại ca, hình như ngươi vẫn chưa đến ba mươi tuổi phải không, đủ điều kiện để lên bảng rồi đó.”
Lời này vừa dứt thì vô số người đều quay đầu lại nhìn Tiểu Lý Thám Hoa, thấy hắn gật đầu, đồng ý việc mình có thể lên bảng.
Nhưng hắn lại uống một ngụm rượu rồi nói: “Tốt nhất là đừng lên!”
Hắn không thèm để ý tý nào, thậm chí hắn còn sợ rằng việc lên bảng sẽ mang tới nhiều phiền phức nữa.
Loại tâm tính lạnh nhạt này khiến ai nấy đều liếc mắt.
Ai mà không muốn lên bảng chứ?
Đây không chỉ đại biểu thiên phú ngươi cao, mà nó còn là một loại vinh dự.
Một chứng chỉ khẳng định cho tài năng của ngươi.
“Kinh Vô Mệnh đại hiệp vừa mới tấn thăng lên Kiếm Đạo Tông Sư, hắn có thể sẽ lên bảng.”
Không ít người nhìn Kinh Vô Mệnh với ánh mắt hâm mộ.
Thượng Quan Kim Hồng nghe thế thì gật đầu, hắn cũng cảm giác đứa con rơi này của mình có thể lên bảng.
“Ta thử dự đoán đại xem, chắc là Loan Loan của Âm Quỳ Phái sẽ lên bảng đó.”
“Vậy mà cũng gọi là đoán đại sao? Đó là thiên tài đã thành danh đó, đoán một vài người mà ít ai biết đến đi.”
“Đúng vậy, ta đoán rằng Lệnh Hồ Xung của Phái Hoa Sơn sẽ có tên trên bảng này.”
“Moá nó, thêm ngươi nữa, lâu chủ đã từng nói muốn luyện Độc Cô Cửu Kiếm thì cần ngộ tính đứng đầu thiên hạ mới có thể luyện được, giờ ngươi đoán hắn thì khác nào bằng thừa.”
Một lúc sau thì có không ít người nói thiên tài mà mình dự đoán ra.
Nhưng Lưu Tiêu chưa mở miệng thì không ai dám lên tiếng khẳng định cả.
Lúc này Lưu Tiêu đang ngồi nhìn kết quả suy tính của Thiên Cơ Lâu.
Kết quả này khiến hắn cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Chu Chỉ Nhược mà hắn coi trọng vô cùng thậm chí còn không thể lên bảng.
Đại phản phái như Lâm Bình Chi cũng thế.
Còn về phần nhân vật chính như Thành Thị Phi thì không thấy bóng dáng đâu luôn.
Dưới ánh mắt của một vạn con người đang đổ dồn vào, Lưu Tiêu lên tiếng.
“Đứng thứ hai mươi trên Tiềm Long Bảng, Kinh Vô Mệnh.”
“28 tuổi, tu vi Tông Sư sơ kỳ!”
Kinh Vô Mệnh lên bảng, nhưng lại ở vị trí rất nguy hiểm là hạng 20.
Oanh!
Trong Thiên Cơ Lâu ai nấy đều giật mình.
Phải biết rằng Kinh Vô Mệnh mới vừa tấn thăng lên làm một cao thủ Kiếm Đạo Tông Sư vô cùng kinh khủng đó, vậy mà chỉ đứng hạng 20 thôi à.
Vậy mười chín vị còn lại kinh khủng ra sao.
“Moá! Doạ chết người mất, ngay cả Kinh Vô Mệnh cũng chỉ đứng ở hạng hai mươi mà thôi.”
“Một vị Kiếm Đạo Tông Sư dưới ba mươi tuổi nhưng chỉ có thể xếp thứ hai mươi.”
“Không ngờ Tiềm Long Bảng này của lâu chủ lại khủng bố như vậy.”
“Cửu Châu có nhiều biến thái như thế sao?”
Giờ khắc này mọi người đều bắt đầu nghiêm túc hơn, bị chất lượng của Tiềm Long Bảng này doạ cho phát sợ.
Đây chính là Khoái Kiếm Kinh Vô Mệnh đó!
Một vị Kiếm Đạo Tông Sư, vậy mà mém chút nữa không thể lên bảng được, cần doạ người như vậy hay không.
Ngay cả bản thân Kinh Vô Mệnh lúc này cũng giật mình vô cùng.
Thiên phú của hắn đáng sợ ra sao thì hắn là người rõ nhất.
Mấy ngày trước chỉ nhờ vài câu nói của Kiếm Ma - Độc Cô Cầu Bại để lại mà bản thân có thể đột phá lên Tông Sư, qua đây có thể thấy ngộ tính của hắn cực cao rồi.
“Tiểu tử này vậy mà chỉ đứng hạng hai mươi sao!”
Cổ Tam Thông lúc này cũng đã xuống tới nơi.
Thấy được kết quả này thì cũng giật mình.
Thiên phú của Kinh Vô Mệnh hoàn toàn không kém hơn hắn tý nào, vậy mà chỉ đứng hạng 20.