Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng (Dịch)

Chương 113: Cửu chỉ thần cái – hồng thất công

Chương Trước Chương Tiếp

“Các ngưoi làm gì thế, đây là phòng của bang chủ đó!”

Trần Hữu Lượng quát lớn, như muốn doạ những người này lui lại.

“Trần Hữu Lượng, ngươi đừng diễn nữa!”

“Thiên Cơ Lâu đã vạch trần âm mưu của ngươi rồi, tên súc sinh nhà ngươi lại dám liên thủ với Thành Côn để giết bang chủ Sử Hoả Long, ngươi chắc chắn phải chết.”

“Giết Trần Hữu Lượng, báo thù cho bang chủ!”

Có một vị trưởng lão của Cái Bang hô to, sau đó người này liền lao thẳng đến Trần Hữu Lượng.

Lời này vừa dứt thì sắc mặt của Trần Hữu Lượng cùng Thành Côn đều biến đổi liên tục.

Thiên Cơ Lâu lại vạch trần âm mưu của bọn hắn!!!

Cả hai thầy trò đều chấn động không ngớt.

“Thiên Cơ Lâu chó chết!”

Vẻ mặt Thành Côn hiện lên vẻ oán độc, hắn hận không thể ăn sống nuốt tươi tên lâu chủ Thiên Cơ Lâu ghê tởm kia.

“Làm sao bây giờ sư phụ?”

Trần Hữu Lượng vừa đánh lui một trưởng lão Cái Bang vừa hỏi Thành Côn với vẻ mặt hoảng sợ.

Chuyện lớn rồi.

“Bố trí Liên Hoa Trận, không tha cho bất kỳ ai ở trong đó cả.”

Lúc này đệ tử Cái Bang cũng đã vào vị trí, một trưởng lão Cái Bang quát lớn.

Liên Hoa Đại Trận!

Thành Côn biến sắc.

Đây chính là một trận pháp quần chiến nổi danh của Cái Bang, có thể lấy số lượng để đè chết những cao thủ khác.

“Đi!”

Thành Côn quay người, đánh chết tên Sử Hoả Long giả kia, sau đó đánh một chưởng lên nóc nhà.

Một khắc sau hắn cùng Trần Hữu Lượng nhảy vút lên, bay thẳng lên trời.

Cả hai tiếp tục sử dụng nóc nhà như một điểm tựa, tiếp tục nhảy cao thêm mười thước, sắp thoát khỏi vòng vây.

Cùng lúc đó xung quanh truyền đến tiếng xé gió của một vạn cây côn đang bay đến.

Trần Hữu Lượng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy căn phòng khi nãy của bọn họ bây giờ đã hoá thành một khu phế tích rồi.

“Liên Hoa Đại Trận, quả nhiên lợi hại!”

Thành Côn vẫn còn hơi giật mình.

Nếu không phải do bản thân phản ứng nhanh thì ngay cả cao thủ Nửa Bước Tông Sư như hắn cũng khó mà sống sót.

“Đuổi theo! Đừng để tên súc sinh Trần Hữu Lượng này chạy trốn.”

Người của Cái Bang cũng phản ứng lại, lập tức đuổi theo.

Thành Côn cùng Trần Hữu Lượng phóng nhanh trên những nóc nhà, cả hai đều sở hữu công lực thâm hậu vô cùng, chỉ trong thời gian ngắn thôi là đã có thể cắt đuôi được người của Cái Bang rồi.

Khi thấy bản thân sắp ra khỏi thành thì bỗng có hai bóng đen vụt đến, phi về phía Thành Côn.

Một người trong đó đánh một chỉ về phía ngực của Thành Côn.

Tên này muốn đánh xuyên qua tim hắn chỉ với một chỉ.

“Các ngươi là ai?”

Thành Côn vừa sợ vừa giận, bởi vì bọn hắn vẫn chưa thể thoát khỏi đám người Cái Bang.

Nhưng tên này cũng quá coi thường mình rồi, muốn dùng một chỉ để giết mình à? Nằm mơ đi.

Tuyệt kỹ của hắn là Huyễn Âm Chỉ, đây chính là võ công hàng đầu trong giang hồ, sau đó Thành Côn cũng đánh một chỉ lại về phía đối phương.

“Người giết ngươi!”

Một âm thanh băng lãnh vang lên, chỉ thấy ngón tay của tên này bắt đầu sáng lên ánh sáng màu vàng, như được đúc từ hoàng kim vậy.

“Kim Cương Chỉ!”

Thành Côn biến sắc, có vẻ hắn biết hai người này là ai rồi.

“A Đại A Nhị, các ngươi chỉ là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ thôi, dựa vào cái gì mà muốn giết ta!”

Thành Côn trực tiếp vạch trần cả hai, hắn biết đây là tâm phúc của Triệu Mẫn.

Chỉ với hai chỉ, hắn đánh cho A Đại cùng A Nhị rớt xuống đất, còn hắn thì mang theo Trần Hữu Lượng tiếp tục chạy như điên.

“Kim Cương Chỉ quả nhiên bá đạo!”

Đầu ngón tay của hắn lúc này như muốn vỡ vụn ra rồi.

Dù hắn đã lấy công lực của một cao thủ Nửa Bước Tông Sư để trấn áp đối phương, nhưng ngón tay hắn vẫn bị thương do Kim Cương Chỉ.

Tạm thời hắn không thể nào sử dụng môn tuyệt học Huyễn Âm Chỉ nữa, nếu không thì ngón tay này chắc chắn sẽ bị phế.

Hai người nhanh chóng chạy ra khỏi thành, cũng cắt đuôi được A Đại cùng A Nhị rồi.

“Sư phụ, vào rừng rậm!”

Trần Hữu Lượng nhắc nhở.

“Được!”

Hai người chuyển hướng, bắt đầu chạy sâu vào trong rừng, sử dụng khinh công trốn mất dép.

“Bây giờ làm gì đây sư phụ?”

Trần Hữu Lượng lúc này vẫn còn sợ hãi.

Hắn vốn là trưởng lão của Cái Bang, nên hắn biết hậu quả của việc giết bang chủ Cái Bang sẽ gây nên làn sóng phẫn nộ ra sao trên khắp Cửu Châu.

“Chỉ có thể trốn mấy năm trong núi rừng này mà thôi!”

Thành Côn cũng biết chuyện này nghiêm trọng thế nào.

“Có người?”

Bỗng đồng tử Thành Côn co lại, dừng không chạy nữa.

Ở trước mặt của cả hai đang có một già một trẻ chờ sẵn.

Người trẻ chỉ là một tiểu cô nương!

Còn già thì nhìn như một lão ăn mày, quần áo chắp vá khắp nơi.

Đầu tóc bạc trắng, đội một cái mũ rách rưới.

“Sư phụ, kia chính là con gái của Sử Hoả Long, Sử Hồng Thạch!”

Trần Hữu Lượng nhận ra cô gái kia, đó chính là người bọn họ luôn đuổi giết, cũng chính là người duy nhất biết bọn hắn giết Sử Hoả Long.

Nhưng Thành Côn lúc này lại không hề chú ý tới lời nói của Trần Hữu Lượng.

Hai mắt hắn trừng lớn, nhìn chằm chằm vào bàn tay của lão giả kia một cách hoảng sợ.

Bàn tay của lão giả này vậy mà chỉ có chín ngón.

Một cái tên khiến Thành Côn vô cùng sợ hãi hiện ra.

Cửu Chỉ Thần Cái - Hồng Thất Công!

Cũng chính là Bắc Cái trong Ngũ Tuyệt, Hồng Thất Công!!

Đây chính là cao thủ Nửa Bước Đại Tông Sư đó!

Một trong những tên ăn mày có tu vi, tư lịch, bối phận cao nhất của Cái Bang trên khắp Cửu Châu.

Từng danh hiệu của lão giả hiện lên khiến da đầu Thành Côn tê rần, lạnh hết cả sống lưng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 28%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)