Trong Thiên Cơ Lâu ai nấy đều chửi rủa Thiếu Lâm, không ai nói tốt một câu nào cả.
Những con lừa trọc này cả ngày không làm gì, chỉ biết đi lừa người khác, trong võ lâm này có rất ít người có hảo cảm với Thiếu Lâm.
“Những con lừa trọc này không có ai là tốt cả.”
“Lúc trước tên cẩu phú Long Khiếu Vân kia vu khống Lý đại ca là Mai Hoa Đạo, sau đó liên thủ với Thiếu Lâm, cuối cùng bị chúng ta giết ngược.”
A Phi cười nhạt, bắt đầu kể chuyện khi trước.
“Những tên đó chỉ toàn là phường giả nhân giả nghĩa mà thôi, các vị đừng giao tiếp với những người này.”
Tả Lãnh Thiền vốn ghét cay ghét đắng Thiếu Lâm cũng lên tiếng.
Những con lừa trọc này chỉ biết giả nhân giả nghĩa mà thôi.
“Vậy còn tên Thành Côn kia giờ đang ở đâu?”
Trương Vô Kỵ hỏi.
Dám giết Sử Hoả Long thì Thành Côn chết chắc rồi.
Thậm chí Minh Giáo không cần ra tay thì Cái Bang trên khắp thiên hạ cũng sẽ xuất thủ.
Hơn nữa lần này Lưu Tiêu còn moi hết gốc gác của Thiếu Lâm ra.
Thiếu Lâm của Đại Nguyên nếu như còn muốn mặt mũi thì chắc chắn sẽ không dám chứa chấp Thành Côn.
Việc bây giờ là chỉ cần báo ra nơi ẩn nấp của Thành Côn, sau đó chờ người của Cái Bang đi giết hắn dùm là được.
“Ở Cái Bang!”
Lưu Tiêu nói thẳng: “Nhưng đợi đến khi các ngươi đến thì không chắc hắn còn ở Cái Bang hay không.”
“Lỡ như hắn cũng nhận được tin tức này thì chắc đã cao chạy xa bay rồi.”
Nhưng dù sao địa điểm bây giờ mình cho là chính xác.
Thiên Cơ Lâu có lợi hại đến đâu cũng không có cách giữ Thành Côn ở Cái Bang hoài được.
Trương Vô Kỵ gật đầu, hắn biết Lưu Tiêu nói đúng.
Hơn nữa hắn cũng không có ý định đi giết Thành Côn ngay bây giờ.
Việc trọng yếu nhất của Minh Giáo hiện tại chính là mua được bí mật của Ỷ Thiên Đồ Long trên đấu giá hội.
...
Dương Châu!
Tổng bộ Cái Bang tại Đại Nguyên Hoàng Triều, phòng của Bang Chủ.
Trần Hữu Lượng hiện đang ngồi trước mặt của bang chủ Cái Bang “Sử Hoả Long”, đương nhiên đây chỉ là một tên khôi lỗi giả mạo mà Trần Hữu Lượng và Thành Côn tìm tới sau khi giết Sử Hoả Long thôi.
“Trần trưởng giả, ngài còn muốn ta giữ chức vị bang chủ này trong bao lâu vậy, ta sợ rằng khi biết sự thật thì đám ăn mày kia sẽ xé ta làm nhiều mảnh mất.”
Sử Hoả Long giả này có chút hoảng sợ.
Bởi vì hôm nay hắn nói nhầm một câu, mém chút nữa đã bại lộ rồi.
Trần Hữu Lượng nghĩ thầm, ngươi còn muốn sống sao? Sau chuyện này ai còn sống cũng được nhưng riêng ngươi thì chắc chắn phải chết rồi.
Nhưng Trần Hữu Lượng vẫn lên tiếng: “Nhanh thôi!”
Hắn đe doạ: “Nếu không muốn chết thì ít nói chuyện lại, ngươi không sợ tai vách mạch rừng à, nơi này là tổng bộ Cái Bang đấy.”
Tên Sử Hoả Long giả này vội gật đầu.
Thùng thùng...
Lúc này có một tiếng đập cửa với quy luật đặc thù vang lên.
Trần Hữu Lượng vui vẻ, biết đây là sư phụ Thành Côn của mình đến.
Hắn liếc mắt ra hiệu cho tên Sử Hoả Long giả này, đối phương cũng ngầm hiểu, lên tiếng: “Vào đi.”
Một tên đệ tử Cái Bang đi đến.
“Sư phụ!”
Trần Hữu Lượng vội đứng lên nghênh đón.
Ngay sau đó tên đệ tử này bóc lớp mặt nạ da người xuống, lộ ra chân dung là người bị truy nã khắp Đại Nguyên Hoàng Triều, Thành Côn.
“Sư phụ, bên phía Thiếu Lâm sao rồi?”
Trần Hữu Lượng hỏi một cách nóng ruột.
Sau khi giết Sử Hoả Long thì hắn luôn lo lắng đề phòng, muốn mọi việc kết thúc nhanh nhanh để đi trốn mà thôi.
Thành Côn cười một cách thâm độc: “Xong rồi!”
“Sư phụ đã khống chế được phương trượng của Thiếu Lâm, khiến ba vị Thần Tăng đời chữ Độ không thể không nghe theo, tất cả đã bằng lòng vây công Minh Giáo rồi.”
“Lần này Minh Giáo chạy trời không khỏi nắng.”
Thành Côn nắm chặt hai tay, kích động vô cùng.
Bởi vì ba vị Thần Tăng đều bằng lòng giúp hắn đối phó với giáo chủ mới của Minh Giáo là Trương Vô Kỵ, báo thù cho Không Kiến Thần Tăng đã chết.
Ba vị Thần Tăng đều có tu vi Nửa Bước Đại Tông Sư, lúc này Minh Giáo chắc chắn sẽ bị huỷ diệt.
“Sư phụ, còn về phần Thiên Cơ Lâu!”
Trần Hữu Lượng nhắc nhở.
Năng lực tình báo của Thiên Cơ Lâu quá lợi hại, có thể nói là không 1 dấu hiệu nào.
Không chuyện cơ mật nào qua mắt được bọn họ.
Thành Côn nghe đến ba chữ Thiên Cơ Lâu thì tối sầm mặt lại: “Đợi ta diệt Minh Giáo thì sẽ tính sổ với Thiên Cơ Lâu sau.”
Lần vây công Quang Minh Đỉnh trước chỉ thiếu một tý nữa là thành công rồi, nhưng bởi vì Thiên Cơ Lâu nên thất bại trong gang tấc.
Thế nên Thành Côn căm thù Thiên Cơ Lâu đến tận xương tuỷ.
Hai tên tiểu nhân âm hiểm vẫn còn đang thương nghị đại sự, lúc thì im lúc thì cười một cách âm hiểm.
Nhưng cả hai vui vẻ không được bao lâu thì vẻ mặt của Thành Côn đại biến.
Bởi vì hắn nghe được có rất nhiều tiếng bước chân đang kéo đến đây, dường như có rất nhiều người đang bao vây căn phòng này lại vậy.
Thành Côn vội vàng nguỵ trang sau đó nói với Trần Hữu Lượng: “Ngươi ra xem thử đi.”
“Ừm!”
Trần Hữu Lượng gật đầu, mở cửa ra.
Nhưng hắn chỉ vừa ló đầu ra thôi mà đã có bốn năm thanh gậy gỗ bay thẳng vào mặt hắn rồi.
Có vẻ như đám người này đang muốn giết hắn.
Trần Hữu Lượng biến sắc, vội dùng nội lực đánh bay những cây gậy này.
Bây giờ hắn mới thấy rõ khi nãy ai là người tấn công hắn.
Là một vài trưởng lão trong Cái Bang luôn đối nghịch với hắn.
Không chỉ như vậy, ở đây còn có rất nhiều đệ tử Cái Bang đang dần bao vây căn phòng này lại, ai cũng đằng đằng sát khí.