Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng (Dịch)

Chương 107: Thu nhầm giang ngọc yến

Chương Trước Chương Tiếp

“Ta đi xử lý vài chuyện của Thiên Cơ Lâu một tý, hai vị cứ tuỳ ý.”

“Bình thường Thiên Cơ Lâu cũng khá nhàn, khi nào bận rộn thì các ngươi phụ một tay là được.'

“Nếu Thám Hoa Lãng muốn uống rượu thì cứ tự mình đi lấy.”

Sau khi thu Lý Tầm Hoan cùng A Phi vào Thiên Cơ Lâu thì Lưu Tiêu không bắt cả 2 làm gì cả, để bọn họ tuỳ ý là được.

“Không quấy rầy lâu chủ!”

Sau khi nói một câu thì hai người đều thối lui.

Có không ít người sùng bái Lý Tầm Hoan.

Chỉ một lát sau đã có khá nhiều người đứng dậy để chạy qua uống rượu cùng bọn họ rồi.

Thấy vậy Lưu Tiêu không còn quan tâm cả hai nữa.

“Mau đến đây, đây chính là lâu chủ Thiên Cơ Lâu của chúng ta đó!”

Lúc này Chung Linh đang kéo một cô nương có vẻ hơi sợ sệt đi đến.

Cô nương này tuy ăn mặc có hơi rách rưới nhưng khuôn mặt của nàng trắng trẻo hồng hào, cực kỳ thanh tú.

Nếu như thêm một bộ quần áo đẹp thì chắc chắn sẽ là một mỹ nữ không thua gì Nghi Lâm hoặc những nữ tử trên Tình Nhân Bảng cả.

“Lâu chủ ca ca, vị tỷ tỷ này thường xuyên đến đây để ăn xin.”

“Ngữ Yên tỷ tỷ thấy nàng đáng thương nên muốn thu nàng vào Thiên Cơ Lâu, ngươi sẽ không trách tội chứ.”

Chung Linh nói nhỏ, cặp mắt to tròn của nàng nhìn chằm chằm Lưu Tiêu.

Lưu Tiêu trừng mắt nhìn đám người Vương Ngữ Yên cùng Mộc Uyển Thanh đang đứng cách đó không xa, ai cũng chột dạ, không dám nhìn lại hắn.

Những cô nàng này biết bản thân không nỡ làm Chung Linh buồn nên mới đẩy nàng ra đây để nói với mình.

“Lâu chủ, chuyện gì ta cũng sẽ làm, ta rất siêng năng!”

“Mong ngài thương cảm, cho ta một miếng ăn là được rồi.”

“Chờ sau khi ta tìm được cha ta thì chắc chắn ta sẽ kêu hắn trả tiền cho ngài.”

Cô nương ăn mặc rách nát vội vàng mở miệng.

“Không sao, dù sao cũng đã thu rồi.”

Lưu Tiêu cũng không có ý định trách tội làm gì.

Thiên Cơ Lâu không tới mức không đủ cơm để nuôi một người.

Lại nói, trong Thiên Cơ Lâu này thì đám người Vương Ngữ Yên ai nấy đều là đại tiểu thư, không thì cũng là thiên tài nối nghiệp của một môn phái.

Kêu các nàng đi hầu hạ, bưng trà rót nước cho mọi người thì cũng làm khó các nàng quá.

Thu một nữ tử bình thường thì chắc có thể giúp tăng chất lượng phục vụ của Thiên Cơ Lâu lên một tầm cao mới.

Nghe được lời của lâu chủ thì hai mắt to tròn của Chung Linh bắt đầu trở nên linh động, không còn vẻ chực chờ sắp khóc như trước.

“Cảm ơn lâu chủ ca ca!”

Nàng cười hì hì, chạy tới lắc lư cánh tay của Lưu Tiêu liên tục, như đang làm nũng.

Sắp chịu không nổi nữa!

Lưu Tiêu đang cố gắng kiềm chế.

Một muội tử dễ thương như Chung Linh cứ thế này thì Lưu Tiêu cảm giác bản thân có lẽ không kiềm nổi mất.

“Súc sinh!”

“Buông hắn ra, để ta!”

“Lâu chủ, muội tử khả ái đáng yêu này rất đáng sợ, để ta thế ngươi cho.”

...

Rất nhiều người thấy một màn này thì ghen ghét tới mức đỏ bừng cả mắt, kêu rên liên tục.

“Đừng lắc nữa, lắc nữa thì khớp tay của ca ca cũng rụng xuống đó.”

“Chung Linh ngoan, ca ca cho ngươi kẹo que nè.”

Nếu không ngăn Chung Linh lại sớm thì Lưu Tiêu sợ...

Chung Linh cũng khá nghe lời, vội buông hai tay Lưu Tiêu ra, vội nói với nữ tử bên cạnh: “Giang Ngọc Yến, không mau cảm ơn lâu chủ đi kìa.”

“Cảm ơn lâu chủ đã thu lưu ta.”

Mặt Giang Ngọc Yến lộ ra vẻ mừng rỡ, vội cảm tạ Lưu Tiêu.

???

Nụ cười của Lưu Tiêu khựng lại ngay lập tức, sắc mặt cứng ngắc vô cùng.

Giang Ngọc Yến!

Oanh, trong đầu Lưu Tiêu như đang chịu một quả bom nguyên tử vậy.

Má nó, nữ hài đáng thương trước mắt này lại là Giang Ngọc Yến sao? Nhân vật hung ác đến mức giết sạch người trong kịch bản?

Hắn vội vàng sử dụng năng lực suy tính của Thiên Cơ Lâu, sợ rằng bản thân chỉ gặp người cùng tên mà thôi.

“Tên: Giang Ngọc Yến”

“Thân phận: Con gái riêng của Đại Hiệp Giang Nam - Giang Biệt Hạc”

“Cảnh giới: Người thường”

“Võ học: Không”

“Moá nó! Đúng thật là nha đầu hung tàn Giang Ngọc Yến kia sao?”

Lưu Tiêu bất ngờ.

Hắn không thể tưởng tượng được cô nương đáng thương trước mắt này có bất kỳ quan hệ với nhân vật hung ác Giang Ngọc Yến, người mà giết tất cả, mặc kệ ngươi là người tốt hay người xấu.

Cuối cùng nha đầu kia giết người tới điên rồi.

Lâm Bình Chi hay Chu Chỉ Nhược nếu đem so sánh với nàng thì đều như chơi nhà chòi vậy.

Ngay cả đại hiệp như Yến Nam Thiên hoặc là hung nhân như Lưu Hỉ đều sợ hãi nàng.

“Ta có nên thả nha đầu hung hãn này ra để mấy tên bại hoại như Giang Biệt Hạc cùng Lưu Hỉ nhận báo ứng không?”

Lưu Tiêu đang suy tư rằng nên thu yêu nghiệt Giang Ngọc Yến này hay là thả nàng đến nhà của tên bại hoại Giang Biệt Hạc để hắn nếm mùi đau khổ.

Lưu Tiêu biết rõ, trong Giang gia chỉ có Giang Ngọc Phượng được coi như là người tốt thôi, những người còn lại đều là súc sinh, chết không có gì đáng tiếc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 28%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)